Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4163: Chết cũng phải sáng tạo một chút

Long Bà âm La quát mắng: “Là lão nạp không muốn chơi với hai người các ngươi, kết thúc đi.”
“m sát ngưng vân, huyết lân toái hại.”
Huyết vân màu đỏ thẫm bên trên hậu viên lập tức ép xuống, huyết khí lăn lộn trong ngoài gian phòng giống như vô số phong đao vũ kiếm nhỏ vụn, trảm cắt hư không, dường như không khí cũng có thể chém vỡ.
Chỉ một khắc, cả thiền phòng đều bị cắt thành ngàn ngàn vạn vạn mảnh vụn, theo gió bay đi, không còn tăm hơi.
Tại chỗ chỉ còn lại một cái hố cực lớn.
“Hừ, ta vốn còn muốn lưu lại nhục thể của các ngươi, giữ lại ngày sau để dùng.” Long Bà âm La chậm rãi rơi xuống bên cạnh phế tích, bên trong ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt: “Ai biết các ngươi lại không biết điều, vậy ta cũng chỉ có thể đưa các ngươi về Tây Thiên cực lạc. Mạc hô lạc già, chư Phật từ bi, đây đều là số mệnh cố định của các ngươi.”
Lời còn chưa dứt, cổ của ông ta bỗng nhiên bị xiết chặt, có một bàn tay đang giữ chặt của cổ ông ta.
Giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên: “Số mệnh cái đầu ngươi đấy, nổ quá lại thổi bay mình đấy.”
“Chiêu vừa rồi xác thực rất nguy hiểm.” Trong lòng Tô Bối Bối vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực của mình.
“Bối nha đầu, mấy lời không có trình độ này mà nàng cũng nói ra được.” Hạ Thiên nói: “Tuyệt đối chẳng nguy hiểm, ngược lại còn có chút nhàm chán.”
Tô Bối Bối chế giễu: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, là đại biến thái sao? Vừa rồi, chỉ cần chậm một giây, ta đã bị cắt thành cặn bã rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Bối nha đầu, nàng yên tâm đi, có ta ở đây, nàng không thể có chuyện gì đâu.”
“Ngươi, các ngươi… lại không chết?”
Ánh mắt Long Bà âm La tràn ngập sự khó tin, vô cùng kinh ngạc, liên tục lắc đầu: “Cái này… không thể nào? Đây chính là thần thuật chí cao vô thượng. Cho dù Phật Đà ăn một chiêu này cũng tuyệt đối không thể sống sót.” “Thôi đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên khó chịu nói, lực đạo trong tay lại tăng gấp mấy lần: “Phiền nhất là loại người ngu ngốc như các ngươi, biết chút chiêu thức mới lạ thì cảm thấy ai cũng không có khả năng trốn được, ai cũng phải chết, đúng là phiền chết đi được.”
Long Bà âm La đang định phản biện, nhưng cổ căng lên, nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Hạ Thiên nói: “Chút chiêu thức đó của ngươi cũng chỉ hù những người chưa thấy qua việc đời.”
Tô Bối Bối cau mày, không khỏi nghi ngờ Hạ Thiên đang châm chọc nàng chưa thấy qua việc đời, nhưng vì không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
Bành.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên. Long Bà âm La trực tiếp tự bạo, biến thành một chùm máu chảy xuống dưới đất, rất nhanh thấm xuống bùn.
“Không phải chứ, ngươi để cho ông ta chạy mất?” Tô Bối Bối có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Trốn không thoát đâu.”
Nói xong, hắn tiện tay bắn ra một cây ngân châm.
Huyết dịch rơi xuống, đa phần đều bị đính tại chỗ, rất nhanh phát ra tiếng ầm kỳ quái rồi tiêu tán.

“Thật đáng ghét! Đáng hận! Đáng giết!”
Long Bà âm La chỉ còn lại một phần máu nhỏ chảy vào lòng đất, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bỏ chạy vào sâu trong lòng đất.
Nhưng trong lòng ông ta cực kỳ không cam lòng, cực kỳ tức giận.
Ông ta vạn lần không nghĩ đến tâm huyết kinh doanh nhiều năm như vậy của mình lại bị Hạ Thiên dễ dàng phá hủy như thế.
Không biết chạy trốn bao lâu, Long Bà âm La rốt cuộc thấm đến một hang động trong lòng đất.
Nơi này, bốn vách tường đều là pho tượng hình thái không giống nhau, lớn nhất cũng chỉ bằng một đứa bé sơ sinh, nhỏ nhất chỉ lớn bằng nắm tay.
Mỗi một pho tượng đều có biểu hiện rất quỷ dị, nhưng ánh mắt lại nhìn cùng một hướng.
Hướng đó có một cái giếng, đáy giếng là một lão ngoan đồng áo bào xanh đang ngồi.
Vì sao lại gọi là lão ngoan đồng? Bởi vì thân hình của ông ta rõ ràng là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, làn da lại bóng nhuận giống như trẻ sơ sinh.
Nhưng ông ta lại có một bộ râu trắng dài mấy mét, ánh mắt hơi mở đục ngầu và lõi đời.
“m Huyết Ngưng Sát thần công mà ngươi đưa cho lão nạp hoàn toàn không dùng được.”
Long Bà âm La lập tức ngưng tụ thành hình người, cắn răng nghiến lợi mắng to người dưới đáy giếng: “Hôm nay, nếu ngươi không cho lão nạp một câu trả lời, bây giờ ta sẽ bịt kín miệng giếng lại, để ngươi bị vây khốn dưới đáy giếng thêm mấy trăm năm nữa.”
Lão ngoan đồng dưới đáy giếng ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: “Ta đã nói từ trước rồi, nếu ngươi muốn giết ai, cứ dẫn đến chỗ của bổn tọa, đảm bảo giết ngay tại chỗ.”
“Ngươi còn muốn lừa gạt ta.” Long Bà âm La nổi giận quát: “Ta dẫn người đến, nếu chẳng may hắn cũng giết ngươi luôn, đến lúc đó ta chết chắc.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Người dưới đáy giếng bó tay.
Long Bà âm La lạnh lùng nói: ‘Ta muốn ngươi truyền tất cả công lực cho ta. Ngươi tinh thông quán đỉnh mà, không cần ta phải nhiều lời. Đương nhiên, đến lúc đó lão nạp sẽ thay ngươi hoàn thành di nguyện của ngươi.”
“Ngươi đang áp chế bổn tọa?” Người đáy giếng cười nhạo.
“Vậy thì thế nào?” Long Bà âm La mỉm cười: “Nơi này có một vạn ma đồng tà khắc, ngươi bị trấn ở đây không cách nào động đậy. Thêm mấy năm nữa, ngươi sẽ tan thành mây khói, đến lúc đó ngươi chẳng còn gì nữa.”
Người dưới đáy giếng cười khẽ: “Mấy năm qua, ngươi từ chỗ bổn tọa có được không ít công pháp. Ngươi mượn những công pháp này có được lợi ích, lại còn mượn danh bổn tọa trở thành âm Huyết Thần Sứ, thế mà ngươi vẫn còn chưa hài lòng?
“Con người thì không bao giờ thỏa mãn cả.”
Long Bà âm La lạnh lùng nói: “Trừ phi hắn chết.”
Phốc.
Ông ta còn chưa nói hết, đầu đã rơi xuống đất, biến thành một luồng huyết khí, nhưng lại không cách nào ngưng tụ được: “Chết thì cũng phải có sáng tạo một chút.” Một âm thanh lười biếng vang lên: “Có như vậy mới thú vị chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận