Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3461: Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?

Từng sợi giống như lợi kiếm, sắc bén vô cùng.
Những nơi mà chúng đi qua, bất luận là tảng đá hay là kim loại đều trực tiếp bị xuyên thủng.
Hạ Thiên không thèm để ý, Diệp Vô Minh bị đính tại chỗ thiếu chút nữa sợ vỡ mật. Hiện tại, ông hoàn toàn không cách nào động đậy được.
“Cút sang một bên, ở đây vướng víu quá.” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, xuất hiện bên cạnh Diệp Vô Minh, trực tiếp đạp ông một cái.
Tia sáng trên người Diệp Vô Minh bị mềm hóa, cả người nhất thời bay ra ngoài, lăn xuống mặt đất bên ngoài biệt thự.
Ông ta vừa bay ra ngoài, nơi mà ông vừa đứng đã bị mấy chục tia sáng màu vàng đen bắn thành cái sàng.
“Còn may, còn may.” Diệp Vô Minh vẫn chưa hết sợ hãi, trong lòng cảm kích Hạ Thiên không thôi. Ông có lòng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng tự hiểu năng lực có hạn, đành phải tạm thời án binh bất động, nhìn thời cơ rồi lại động thủ sau.
Hạ Thiên lười biếng nhìn lão giả tóc trắng: “Chiêu thức mới này của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Lão giả tóc trắng xiết chặt nắm đấm, đấm thẳng lên không trung: “Hừ, ngươi đã là người sắp chết, là một bộ xương hô trong mộ.”
Lòng bàn tay ông ta sáng lên một chùm sáng màu vàng đen, vô số tia sáng từ bốn phương tám hướng hội tụ trong lòng bàn tay ông ta, rồi lại từ lòng bàn tay ông ta phát tán ra ngoài.
Lặp đi lặp lại như vậy, mỗi lần hoàn thành một vòng tuần hoàn, tia sáng màu vàng đen lại càng ngưng thực hơn một chút, biến thành cột sáng. Mỗi cột đều to bằng cánh tay.
Nếu bị chúng đâm trúng cơ thể, tuyệt đối sẽ chết.
“Chẳng có gì thú vị.” Giữa ngón tay Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện một cây ngân châm, băng hỏa linh khí vận chuyển quanh thân, ngưng tụ ngoài cây kim: “Vậy ngươi có thể đi chết rồi.”
Một luồng băng hỏa linh khí từ cây kim kích xạ ra, bay thẳng đến mặt lão giả tóc trắng.
“Hừ, điêu trùng tiểu kỹ, tự tìm đường chết.” Hai tay lão giả tóc trắng khẽ vung lên, chỉ thấy mấy cột ánh sáng màu vàng đen xuyên thủng băng hỏa linh khí Hạ Thiên bắn tới.
Hàn khí và viêm khí lập tức tản ra, khiến cho căn phòng vừa lạnh vừa nóng.
“A?” Lão giả tóc trắng lộ vẻ kinh nghi, lập tức mỉm cười: “Nghĩ không ra thể chất của ngươi lại có thuộc tính ẩn tàng, như thế tác dụng của ngươi sẽ lớn hơn.”
“Tác dụng đương nhiên lớn rồi, nhưng không liên quan gì đến ngươi.” Giọng nói của Hạ Thiên đột nhiên vang lên sau lưng lão giả tóc trắng.
Lão giả tóc trắng cả kinh, bỗng dưng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang cười hì hì.
“Không thể nào?” Mắt lão giả tóc trắng trợn tròn, ánh mắt hiện lên vẻ không tin: “Lão phu có ma cương hộ thể, ngươi không thể nào…”
Lời còn chưa nói hết, ngân châm của Hạ Thiên đã đâm vào mi tâm của ông ta.
“A!” Lão giả tóc trắng phát ra một tiếng hét thảm, lập tức cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau đánh luồng ánh sáng màu vàng đen về phía lồng ngực Hạ Thiên.
“Vô dụng thôi.” Hạ Thiên lắc đầu, có chút khinh bỉ: “Trúng ngân châm của ta, ngươi nhất định sẽ thua, cần chi phải giãy dụa và lãng phí thời gian chứ.”
Lão giả tóc trắng cảm nhận được sự dị thường, không khỏi cúi đầu xem xét. Cột ánh sáng màu vàng đen đột nhiên đánh trúng lồng ngực của ông ta. Lần này ông ta xác thực chết chắc nhưng ông ta hoàn toàn nghĩ không ra.
“Không, không, ta không thể nào tiếp nhận được.” Lão giả tóc trắng trừng muốn rách cả mí mắt, rống to lên: “Lão phu sao có thể thua được, sao có thể thua được? Dưới trăng tròn, Xích Nguyệt ma tộc ta mới là vô địch thiên hạ. Làm thế nào ngươi có thể phá được ma cương hộ thể của ta, tránh được Thiên Ma Ảnh Nguyệt Ti của ta, hơn nữa…”
Hạ Thiên nói: “Xem ra, không nói cho ngươi biết những thứ này, ngươi chết không nhắm mắt đúng không?”
“Ngươi nói đi.” Cơ thể lão giả tóc trắng đã bị chùm sáng màu vàng đen phá hủy gần hết, chỉ là oán khí trong lòng khó tiêu mà thôi.
“Ngươi muốn biết, nhưng tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?” Hạ Thiên mỉm cười, lấy ra ngân châm, để cho lão giả tóc trắng mang theo oán khí vô tận dần dần tan thành mây khói.
Tuy nhiên, khi cơ thể và linh hồn lão giả tóc trắng đang đồng thời tiêu tán, dư quang ánh mắt bỗng nhiên nhìn thoáng qua tình huống bên ngoài biệt thự.
Bên ngoài, trăng tròn đã bị mây dày che lại.
Giữa không trung có hai bóng người xinh đẹp đứng trên đám mây, lạnh lùng nhìn về phía biệt thự bên này.
Hạ Thiên tất nhiên cũng chú ý đến, cũng biết bọn họ là ai, nhưng trước đó đã ước định cẩn thận, cũng không thể chủ động phá vỡ, vừa lúc Ninh Nhụy Nhụy đã quay lại.
“Có độ kiếp thật sao… Là ai?” âm thanh sau cùng của lão giả tóc trắng tiêu tán, cột sáng, sợi tơ xung quanh cũng biến mất không thấy đâu.
Một hạt châu bị tàn phá bỗng nhiên xuất hiện sau khi lão giả tóc trắng tiêu tán, hóa thành một luồng lưu quang, rơi vào tay nữ nhân áo tím đứng trên đám mây.
“Không chào hỏi chồng sao?” Nữ nhân tuyệt mỹ còn lại cười hỏi.
Nữ nhân áo tím nắm chặt hạt châu trong tay, thản nhiên nói: “Ngươi muốn chào hỏi thì chào hỏi đi, ta không đi. Tính tình của người đó, ngươi không phải không biết. Đi đi, không mất mấy ngày mấy đêm, ngươi đừng hòng thoát thân. Hay là ngươi muốn làm chuyện đó với hắn?”
“Đừng có nói hươu nói vượn.” Nữ nhân tuyệt mỹ kia đỏ mặt nói.
“Hắn cũng là chồng của ngươi, muốn thì nói muốn, có gì mà phải thẹn thùng.” Nữ nhân áo tím cười nhạo một tiếng: “Nếu ngươi đi ăn vụng, ta không nói với đám người Tiểu Nhã đâu.”
Nữ nhân tuyệt mỹ khoát tay, nghiêm mặt nói: “Nói mấy cái này không có ý nghĩa gì đâu, chúng ta nên nghiên cứu Xích Nguyệt ma tộc đi.”
“Khi ta còn ở Tiên Vân đại lục, ta đã từng đọc qua Xích Nguyệt giới trong cổ tịch.” Nữ nhân áo tím cầm viên ma châu, cẩn thận quan sát: “Nghĩ không ra bọn họ lại đi theo vị tiên tử kia đến trái đất. Như vậy, bí cảnh Thiên Cung cũng không dễ đi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận