Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2493: Đường Mộc

Đám nữ nhân đều không bất ngờ với sự xuất hiện của khách không mời kia, rõ ràng là đã sớm phát hiện ra hắn, chỉ là không làm gì mà thôi.
Nam tử có phần giống Hạ Thiên lộ vẻ thất vọng, lắc đầu thở dài nói: “Quả nhiên không dọa được ai ở đây cả, tại sao nữ nhân của Hạ Thiên đều lợi hại như vậy chứ.”
Tô Bối Bối lười nghe hắn cảm thán, lạnh lùng nói: “Cho ngươi mười giây khai báo thân phận và mục đích của ngươi.”
“Kìa Tô tổng, đừng lạnh lùng như vậy mà.”
Nam tử xa lạ bày ra dáng vẻ như bị đả đích, “Khó khăn lắm ta mới ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ mọi người không thể tâm sự, kết giao bằng hữu sao.”
Tính nết của Triệu Thanh Thanh cũng không tốt, huống chi đối phương còn mang theo khuôn mặt giống Hạ Thiên đến mấy phần, càng làm cho nàng thêm tức giận: “Bây giờ ta không tiện nghe ngươi nói nhảm đâu, chỉ muốn kéo ngươi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, ngươi hoàn toàn không xứng với gương mặt này.”
“Triệu tổ trưởng, lời này của ngươi quá ghê gớm rồi nha.”
Nam tử xa lạ lộ vẻ mặt kinh hoảng, giải thích nói: “Gương mặt này của ta là trời sinh mà, không thể bởi vì ngươi thích Hạ Thiên mà ai lớn lên giống hắn đều đáng chết cả.”
Ninh Nhụy Nhụy nhíu mày trừng mắt với nam tử xa lạ kia, lạnh giọng nói: “Lớn lên giống hắn dĩ nhiên không đáng chết, nhưng mà hành vi của ngươi thì đáng chết đấy.”
“Trong lòng các ngươi đã tràn đầy thành kiến với ta rồi, chưa gì đã cảm thấy ta là người xấu, đúng là thói quen không tốt nha.”
Nam tử xa lạ vẻ mặt đau khổ nói: “Thật ra ta đâu làm chuyện gì độc ác, ngược lại còn cứu không ít người đấy.”
“Dĩ nhiên ta cũng không phủ nhận trong quá trình cứu người có thu hơi nhiều tiền, nhưng đó là do sắp xếp của công ty mà, ta đâu thể phản kháng được.”
“Còn ba giây, nếu ngươi không trả lời vấn đề của ta thì ta sẽ ném ngươi từ đây.”
Tô Bối Bối ngồi im không nhúc nhích, chỉ là trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ cảm giác áp bách dường như mưa gió sắp đến, khiến nam tử xa lạ kia vô thức run rẩy.
“Được được, ta nói mà.”
Nam tử xa lạ giơ hai tay lên như xin lượng thứ, dùng ngữ khí không thể làm gì nói: “Ta tên Đường Mộc, đường trong triều Đường, mộc trong kim mộc thủy hỏa thổ, năm nay 22 tuổi, trời sinh có chút dị năng, hồi nhỏ bị người ta xem như quái thai, sau này được đại ca Bàng thu dưỡng, sau đó học một vài y thuật, tiếp theo liền tham gia tập đoàn Thần Dược, trở thành một bác sĩ.”
“Kỳ thực ta cũng biết tập đoàn Thần Dược là công ty lừa đảo, nhưng mà ai bảo đại ca Bàng là người nuôi ta lớn chứ, làm người không thể biết ân không báo, các ngươi nói có đúng hay không.”
“Nói nhảm xong chưa?” Lam Y Nhân có chút không kiên nhẫn, tên này nói hồi lâu mà một tý tin tức hữu dụng cũng không có, rõ ràng là cố ý tới trêu đùa các nàng, Lam Y Nhân hừ lạnh nói “Nói thẳng đi, ngươi tới nơi này để làm gì, tốt nhất là đừng nói dối, cũng đừng nói nhảm nữa, bằng không hậu quả ngươi tự chịu.”
“Đúng là gấp gáp mà, thật sự không hiểu khẩu vị của Hạ Thiên như nào.”
“Nếu là ta á, ta tình nguyện tìm người dáng dấp không đẹp, nhưng mà biết nghe lời.”
Đường Mộc vẫn cười hì hì như trước, không khác gì Hạ Thiên, trong mắt lại là ý tứ trêu tức.
“Ngươi tưởng ngươi là ai hả?” Triệu Thanh Thanh cười lạnh không thôi, “Có tư cách gì mà ở đây xoi mói?”
Đường Mộc cười hi hi, chất phác gãi đầu: “Không phải đều nói người tới là khách sao, ta thật sự muốn kết giao bằng hữu, có điều thái độ của các ngươi không thân thiện cho lắm.”
“Không có ai mời ngươi tới, cũng không có ai hoan nghênh ngươi tới.”
Ninh Nhụy Nhụy đứng lên, không thích nói: “Nếu là kẻ không mời mà đến, vậy cũng đừng bày ra dáng vẻ muốn kết giao gì đó.”
“Thật sự cho rằng chúng ta đều là con nhóc không rành thế sự sao?”
“Ngươi giở trò gì thật sự cho rằng chúng ta không nhìn ra?”
Ninh Nhụy Nhụy cực kỳ không thích giao tiếp cùng loại người này, bao gồm cả Hạ Thiên, nếu như không phải lúc đó Hạ Thiên cứu nàng mấy lần, sau đó lại quấn chặt lấy nàng, đoán chừng hai người họ cũng không ở bên nhau.
Huống chi, nhìn như Hạ Thiên thường xuyên cố tình gây sự, kỳ thực cũng rất hiểu lòng người, hơn nữa biết nghe lời phải, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy chán ghét, trái lại ở chung càng lâu càng cảm nhận được tấm lòng son của Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh mặt không cảm xúc nói: “Người ở trong bóng tối vẫn nên xuất hiện đi.”
“Nếu như để ta ra tay thì các ngươi hơi bị khó sống rồi đấy.”
“Bốp bốp bốp!”
Đường Mộc trực tiếp vỗ tay, từ trong thâm tâm khen một câu: “Ngầu đét, không hổ là tổ trưởng của Thiên Đạo tổ.”
Sau đó hắn nói với xung quanh: “Các huynh đệ à, đã bị người ta nhìn ra rồi thì đừng giả bộ nữa, xuất hiện đi.”
Không bao lâu sau, có bốn bóng người hiện ra, vừa vặn đứng ở bốn góc trong phòng, rõ ràng là đã sớm có kế hoạch.
“Ta tới giới thiệu cho mấy vị mỹ nữ một chút nhỉ.”
Đường Mộc cũng nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, sải chân bước đến chỉ vào một tráng hán đầu trọc mặc áo tăng rồi nói: “Vị này là Đa Minh Quang, là Lực thiên vương trong bộ phận quốc nội Nam Thiên môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận