Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2760: Mất cả chì lẫn chài

“Xem ra các ngươi đều có giác ngộ rồi, vậy đi thôi.” Trịnh Tiểu Kiệt lập tức lên xe, cười nói với nam tử mặt chữ quốc.
“Đi đâu?” Nam tử mặt chữ quốc vừa cười vừa hỏi: “Chỗ cũ hay là…”
Trịnh Tiểu Kiệt xoay tay: “An toàn là trên hết, trước tiên đến sân golf ở ngoại ô phía bắc, nơi đó ta có một tòa biệt thự.”
Sau khi nam tử mặt chữ quốc biết Hạ Thiên ở gần đây cũng không dám chần chừ, thế nên hắn lập tức lái xe đi về ngoại ô phía bắc.
“Trịnh Tiểu Kiệt, thứ đồ trên người ngươi đâu?” Trong xe nữ tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm Trịnh Tiểu Kiệt một lúc, bỗng dưng nàng lên tiếng hỏi.
Hai người kia nghe vậy cũng quay sang nhìn Trịnh Tiểu Kiệt.
“Còn phải hỏi à?” Trịnh Tiểu Kiệt cáu bẳn nói: “Ngay khi Hạ Thiên xuất hiện thì chút đồ đó ở trong người ta còn khó mà giữ hắn được, đã bị lấy ra rồi.”
Nữ tử trẻ tuổi nghe vậy có chút không tin nói: “Lấy ra rồi ư, không thể nào! Nếu như thật sự lấy ra tại sao ngươi lại không bị gì?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai được.” Trịnh Tiểu Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có thể nói y thuật của Hạ Thiên đúng là đệ nhất thiên hạ, vốn tính kéo dài chút thời gian ở Thiên Đạo tổ, ít nhất cũng phải để Triệu Thanh Thanh đưa ta đến tổ nghiên cứu, thế thì có thể tiếp xúc với trung tâm của Thiên Đạo tổ, ai mà ngờ Hạ Thiên bỗng dưng xuất hiện chứ.”
“Thứ đồ trong người ta không còn nữa, nó rơi vào tay Hạ Thiên đúng là có chút phiền phức.”
Bạch Thanh Dương không khỏi lo lắng: “Nhỡ đâu bị hắn ta tìm được nguồn gốc của hạt giống đó, vậy thì chúng ta phiền phức to.”
Trịnh Tiểu Kiệt xua tay, nghiêm túc nói: “Việc này tạm thời có thể yên tâm, Hạ Thiên không có hứng thú với hạt giống này, hắn đã đưa cho tổ nghiên cứu của Thiên Đạo tổ, nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, thì chúng ta sẽ nhanh chóng xác định được vị trí của tổ nghiên cứu.”
“Chỉ sợ chúng ta không có thời gian đó.” Bạch Thanh Dương có chút dự cảm không tốt, “Trước giờ Hạ Thiên không phải là người đi theo đường có sẵn, có khi thả ngươi ra chính là kế hoạch của bọn họ, muốn dẫn rắn ra khỏi hang.”
“Bạch Thanh Dương, ngươi có ý gì?” Trịnh Tiểu Kiệt không khỏi tức giận, “Ý của ngươi là ông đây bán đứng các ngươi và tổ chức à?”
“Đừng nói lời ngu xuẩn.” Bạch Thanh Dương âm u nói: “Ngươi biết ý của ta là gì, thế nên đừng cố ý kiếm chuyện.”
Nam tử mặt chữ quốc thấy hai người cãi nhau không khỏi khuyên nhủ: “Được rồi, chỉ có một Hạ Thiên mà thôi, có cần khẩn trương như thế không?”
“Cho dù đó là kế hoạch thì sao?” Trịnh Tiểu Kiệt tỏ vẻ chẳng sao cả, “Mục tiêu của chúng ta vốn là muốn bắt Triệu Thanh Thanh, sau đó khiến Hạ Thiên rơi vào bẫy của chúng ta.”
“Hiện tại nếu Hạ Thiên đã xuất hiện thì cứ trực tiếp tiến hành bước hai, bây giờ báo cho người đó, để hắn tùy lúc chờ lệnh.”
“Được.” Nam tử mặt chữ quốc nói với nữ tử trẻ tuổi kia: “Dĩnh Tử, ngươi gửi tin wechat cho hắn đi.”
Nữ tử trẻ tuổi gật đầu, nàng lấy điện thoại ra mở wechat, sau đó gửi một tin nhắn voice cho ai đó: “Sự việc có thay đổi, ngươi tùy thời chờ lệnh.”
Rất nhanh, bạn tốt có avatar là con chó gửi lại cho nàng một biểu tượng OK.
“Xem ra Triệu Thanh Thanh cũng không phải kẻ ngu.” Bạch Thanh Dương bỗng dưng cười nói: “Nàng đã phái người đi theo chúng ta rồi.”
Đám người trong xe lập tức nhìn ra sau, thông qua kính chiếu hậu quả nhiên thấy được một chiếc xe đáng ngờ bám theo họ ở phía xa.
“Muốn cắt đuôi không?” Nam tử mặt chữ quốc liếc nhìn Trịnh Tiểu Kiệt.
Trịnh Tiểu Kiệt cười khinh thường, hờ hững như không nói: “Nếu bọn họ muốn theo thì cứ để họ theo.”
“Nàng muốn dẫn rắn ra khỏi hang, thì ta khiến nàng mất cả chì lẫn chài.”
“Đây mới là phép ẩn dụ.” Bạch Thanh Dương tức giận nói: “Ngươi coi bản thân ngươi thành gà với trứng rồi.”
“Ngươi im ngay!” Trịnh Tiểu Kiệt gầm lên, nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dương: “Hiện tại tâm trạng của bổn thiếu gia không tốt, tốt nhất là ngươi đừng có kiếm chuyện.”
Bạch Thanh Dương vẻ mặt khinh bỉ: “Trong người ngươi không còn hạt giống, có thể đánh nổi ai?”
“Dù không có hạt giống thì cũng có thể đánh chết ngươi, không tin thử mà xem.”
Trịnh Tiểu Kiệt không chịu yếu tốt, vỗ đầu Bạch Thanh Dương nói: “Đừng cho rằng ngươi có một hạt là giỏi, như thế vẫn kém xa bổn thiếu gia nhé, bất cứ lúc nào ta đều có thấy lấy bên trên ba bốn hạt.”
“Ba bốn hạt?” Bạch Thanh Dương cười khẩy, “Đừng có nổ nữa, ngươi làm mất ba hạt, bên trên không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã may rồi, nếu còn muốn nữa thì nằm mơ đi.”
Trịnh Tiểu Kiệt bỗng dưng tức giận, không thèm quan tâm đang ở trong xe, hắn lật người đánh về phía Bạch Thanh Dương, thế mà lại bị Bạch Thanh Dương giơ chân đạp một cú vào ngực.
Nam tử mặt chữ quốc có chút bất đắc dĩ nói: “Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, mọi người đều là đồng bọn, cần gì phải hao tổn lẫn nhau.”
“Muốn hạt giống vậy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Hừ.” Trịnh Tiểu Kiệt vì nể mặt nam tử chữ quốc, hắn chỉnh lại quần áo rồi nói, “Lần này tha cho ngươi một mạng, nếu như còn dám trêu chọc bổn thiếu gia, ai cũng không cầu xin được đâu.”
Bạch Thanh Dương cũng hừ lạnh một tiếng, khinh thường thu chân lại.
“Á!” Đúng lúc này, Trịnh Tiểu Kiệt bỗng dưng giơ tay nắm chặt vị trí trái tim, đau đớn kêu lên.
Bạch Thanh Dương không khỏi có chút ngây ngốc, từ khi nào mà công phu chân cẳng của hắn lợi hại thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận