Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3679: Ngươi chính là người kia chuyển thế?

Khổng Thủy Hương nhắc nhở: “Hạ tiên sinh, rất có thể ông ta đang giả ngốc, khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác, sau đó ông ta sẽ tìm cơ hội đánh lén.”
“Bất kể thế nào, trước cứ khống chế ông ta lại.” Lam Y Nhân cảm thấy Khổng Thủy Hương lo lắng như vậy không phải là không có lý.
Hạ Thiên tiện tay đâm cho Hoa Phùng Quân hai châm, khiến ông ta tạm thời không động đậy được, về phần làm sao để giết ông ta, chờ sau khi cạy miệng ông ta tất cả tin tức liên quan đến liên minh tu tiên rồi giết sau.
Biểu hiện Hoa Phùng Quân trở nên ngây ngốc, giống như nhận được sự xung kích rất lớn, miệng vẫn không ngừng nói: “Đúng vậy, Phù Diêu Tiên Tử không có bản lãnh đó đâu. Có khi nào nàng ta thông đồng với người nào đó trong liên minh tu tiên? Không thể nào, ai lại làm như vậy chứ? Cái nơi bỏ đi này, vạn năm cũng khó mà có được một tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho liên minh tu tiên.”
Lực chú ý của Hạ Thiên không còn tập trung vào người Hoa Phùng Quân nữa mà là quan tài thủy tinh.
Vừa nãy, hắn không có thời gian nhìn kỹ nữ nhân nằm trong quan tài, bây giờ rốt cuộc hắn đã có thời gian để thưởng thức.
Không thể không nói, đây đúng là một mỹ nhân tuyệt thế.
Bất luận dung mạo hay là dáng ngươi đều hoàn mỹ vô khuyết. Thậm chí trên người còn có tiên khí như có như không.
Hạ Thiên đã từng nhìn thấy thứ này trên người Nguyệt Thanh Nhã, Dạ Ngọc Mị và Cơ Thanh Ảnh, nhưng hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì bọn họ vốn là người của thế giới tu tiên, từ Tiên Vân đại lục đến, có tiên khí trên người cũng là chuyện bình thường.
Nữ nhân trong quan tài thủy tinh trước mắt chỉ là nữ nhân của trái đất, thậm chí cũng không phải tu tiên giả.
“Đẹp thật.” Lam Y Nhân nhìn mấy lần, nhịn không được tán đồng. Nét đẹp này đúng là phi giới tính, bất luận nam nữ đều bị thu hút, không cẩn thận khó mà kềm chế.
Hạ Thiên nhìn một hồi, trong lòng rất nhanh có phán đoán: “Đúng là rất đẹp, rất có khí chất, nhưng so với Thần Tiên Tỷ Tỷ thì còn hơi kém một chút, đại khái tương đương với vợ nữ hoàng, còn có vợ hoa khôi cảnh sát tu tiên.”
“Xinh thật, giống như tiên tử vậy.” Khổng Thủy Hương nhìn chằm chằm nữ nhân trong quan tài một hồi, mắt xuất hiện hình trái tim, vô thức nói: “Hình như ta đã gặp qua nàng ấy ở đâu rồi.”
Lam Y Nhân lấy lại tinh thần: “Ngươi đã gặp qua nàng ấy sao?”
“Ta có nói ta đã gặp qua nàng ấy à?” Khổng Thủy Hương bừng tỉnh, chỉ vào chính mình: “Có sao?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Có, đúng như ngươi nói.”
“Thật vậy à? Chắc có đấy.” Khổng Thủy Hương lúng túng nói: “Diện mạo của nàng ấy xác thực rất giống với người nào đó trong ấn tượng của ta. Nhưng nếu người kia còn sống, bây giờ ít nhất cũng đã hơn bốn mươi, còn nàng ấy…” Nàng chỉ vào nữ nhân trong quan tài: “Nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, hoàn toàn không hợp.”
Lam Y Nhân cảm thấy rất có khả năng: “Ngươi mà ngươi nói là ai?”
“Các người có nghe qua thần đồng Bùi Hồng Tụ không?” Khổng Thủy Hương hỏi dò.
Hạ Thiên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
Lam Y Nhân cau mày, bởi vì nàng dường như có chút ấn tượng, nhưng cẩn thận tìm kiếm tin tức trong đầu, tất cả đều vỡ vụn không chịu nổi.
“Ban đầu ta cũng không biết đâu, nhưng vì nàng ấy là đồng hương với ta, là người Trừ Châu.” Khổng Thủy Hương lập tức giải thích: “Khoảng thập niên tám mươi chín mươi, trong nước xuất hiện ba vị thần đồng, mới mười một mười hai tuổi đã thi đậu đại học, có thiên phú vượt xa người bình thường ở một lĩnh vực nào đó khi còn nhỏ. Lúc đó, Trừ Châu chúng ta lúc đó cũng có một thần đồng thiên tài, chính là Bùi Hồng Tụ.”
“Hình như có chút ấn tượng.” Lam Y Nhân cau mày, nói tiếp: “Nhưng thiên phú của nàng ấy hình như là nghệ thuật, thành ra nàng ấy không trở thành thần đồng được mọi người công nhận.”
“Đúng vậy.” Khổng Thủy Hương đáp: “Nghe nói ba tuổi nàng ấy đã nhớ kỹ từ điển Tân Hoa, năm tuổi đã có thể làm thơ viết tiểu thuyết, lại còn có thể sáng tác những quyển tiểu thuyết dài kỳ, về sau còn đóng phim, nhận được giải thưởng quốc tế gì đó. Nhưng khi nàng ấy mười bảy tuổi, nàng ấy bỗng nhiên mất tích, ai cũng không biết nàng ấy đi đâu.”
Lam Y Nhân gật đầu: “Ba thần đồng kia còn không ai chú ý, huống chi là nàng.”
“Nhưng đó cũng là chuyện hơn hai mươi năm trước, thậm chí ba mươi năm.” Khổng Thủy Hương vẫn có chút khó mà tiếp nhận: “Nếu thật sự là nàng ấy, tại sao nàng ấy lại duy trì được diện mạo năm mười bảy mười tám tuổi chứ?”
Hạ Thiên nói: “Duy trì dung nhan không thay đổi, thao tác này thật ra rất đơn giản, cũng chẳng có gì lạ.”
“Tại sao lại đơn giản được?” Khổng Thủy Hương nói: “Muốn nói đơn giản, như vậy đám lão minh tinh trong làng giải trí không phải mừng như điên sao?”
Lam Y Nhân mỉm cười giải thích: “Ngươi đừng nhập lại làm một từ đơn giản trong miệng Hạ Thiên và từ đơn giản mà người bình thường nhận biết, không giống đâu.”
“A, cũng đúng.” Khổng Thủy Hương bừng tỉnh. Ngay cả ma tộc, trận pháp cũng xuất hiện, duy trì thanh xuân vĩnh viễn cũng không tính là việc khó.
“Ông xã, chàng định làm gì?” Lam Y Nhân chỉ vào nữ nhân trong quan tài: ‘Bây giờ chàng dự định cứu tỉnh nàng ấy sao?”
“Hơi khó.” Hạ Thiên khó có lúc lắc đầu: “Nơi này không tiện.”
“Vậy chúng ta mang người đi thôi.” Lam Y Nhân đề nghị: ‘Tìm một chỗ yên tĩnh, chàng chậm rãi nghiên cứu sau.”
Hạ Thiên gật đầu: “Cũng được.”
Lúc này, Hoa Phùng Quân kết thúc suy nghĩ lung tung, biểu hiện bỗng dưng trở nên điên cuồng, quát lớn với Hạ Thiên: “Ta biết rồi, ngươi nhất định có liên quan đến người kia, đúng không? Hoặc ngươi chính là người kia chuyển thế? Không, không đúng, người kia không có khả năng chuyển thế. Vậy ngươi chính là đạt được truyền thửa của ông ta, đúng không?”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói.
“Đừng giả bộ nữa, ta đã nghĩ thông suốt hết thảy.” Hoa Phùng Quân cười to: “Ngươi tuyệt đối không tầm thường. Khó trách ngươi lúc nào cũng vô địch, khó trách người khác làm sao cũng không đánh lại ngươi. Ngươi chính là nghịch… phốc.”
Lời còn chưa nói hết, cả người Hoa Phùng Quân bỗng nhiên nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận