Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3218: Bối nha đầu, nàng đang ghen sao?

Tất cả tài sản trên đảo Cuồng Hoan đều thuộc về Bá tước Cuồng Hoan.
Lần này, hắn ta tổ chức tiệc mừng năm mới. Tất cả những người được mời đến đảo đều là những người có lai lịch lớn.
Cho nên, tất cả các khách sạn trên đảo đều miễn phí phục vụ. Chỉ cần đăng ký tên là được. Thậm chí tên cũng có thể nói bừa một cái, cũng chẳng có ai kiểm chứng.
Hơn nữa, một khi phòng đã được đăng ký, nó sẽ được khóa lại. Trừ phi ngươi rời đảo, nếu không, cho dù ngươi không ở, nó cũng vẫn sẽ để trống.
“Ta muốn thuê một phòng.” Hạ Thiên không quanh co lòng vòng, đến thẳng quầy tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân nhìn Hạ Thiên và Tô Bối Bối, sau đó nói: “Xin chờ một lát.”
Tô Bối Bối hơi đỏ mặt, cảm giác không được tự nhiên.
Rất nhanh, nhân viên lễ tân hỏi tiếp: “Xin hỏi tính danh của tiên sinh và những thông tin khác?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Nàng ấy tên Tô Bối Bối, là vợ tương lai của ta. Những tin tức khác cũng đừng hỏi, ngươi không có tư cách để biết.”
Nhân viên lễ tân mỉm cười xấu hổ: “Vậy xin hỏi hai người có thư mời không?”
“Không có.” Hạ Thiên đáp.
“Thật ngại quá, nếu không có thư mời…” Nhân viên lễ tân đang định từ chối Hạ Thiên, bỗng bên tai của nàng ta truyền đến một mệnh lệnh. Trong nháy mắt, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói: “Vâng ạ, ta lập tức sắp xếp một gian phòng cho ngài.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi nhanh lên đi, bây giờ ta muốn ở ngay.”
“Vâng.” Nhân viên lễ tân thao tác trên máy một phen, sau đó đưa tấm thẻ phòng màu vàng cho Hạ Thiên: “Đây là thẻ phòng Tổng thống lầu chín, mời ngài nhận cho. Chúc ngài có được khoảng thời gian vui vẻ ở đảo Cuồng Hoan.”
Hạ Thiên tiện tay tiếp nhận thẻ phòng, cũng không nói thêm gì nữa, quay người ôm Tô Bối Bối đi về phía thang máy.
“Này, có phải ngươi đã từng đến đây rồi không?” Tô Bối Bối nghi ngờ nhìn Hạ Thiên.
“Chưa từng đến.” Hạ Thiên lắc đầu.
Tô Bối Bối nhăn mũi: “Ta thấy không nhất định. Nói không chừng ngươi đã từng cùng với một mỹ nữ nào đó đến đây chơi qua.”
“Bối nha đầu, nàng đang ghen sao?” Hạ Thiên mỉm cười, hơi có chút ngoan vị: “Nàng quả nhiên thích ta, vì sao nàng luôn giả bộ không thèm để ý đến ta vậy?”
“Có quỷ mới ghen.” Tô Bối Bối nhếch miệng, khó chịu nói: “Ngươi đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp. Ta thích quỷ cũng sẽ không thích ngươi, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Ta cũng không muốn nhảy vào hố lửa.”
Hạ Thiên nghiêm túc phản bác: “Bối nha đầu, nàng không đủ thành thật gì cả, thích thì thích chứ sao? Nếu không phải, tại sao ta xuất hiện ở đâu thì nàng xuất hiện ở đó?”
“Ta chỉ là ngẫu nhiên truyền tống đến chiếc du thuyền đó mà thôi, có trời mới biết ngươi cũng ở trên thuyền.” Tô Bối Bối khó chịu trả lời.
“Đây chính là duyên phận.” Hạ Thiên nhấn mạnh: “Cũng chính vì trong lòng nàng rất nhớ ta, cho nên đã truyền tống đến bên cạnh ta. Đây chính là mệnh trung chú định.”
“Cắt.” Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận nói: “Chỉ có thể nói ngươi lúc nào cũng nghĩ bản thân quá tốt đẹp.”
Hạ Thiên cười nói: “Bối nha đầu, nếu không, chúng ta đánh cược đi?”
“Không đánh.” Tô Bối Bối quả quyết từ chối.
“Hi hi, nàng sợ rồi.” Hạ Thiên nhìn thấu tâm tư của Tô Bối Bối, cười hì hì một tiếng.
Gương mặt Tô Bối Bối ửng đỏ, nhưng ngoài miệng lại khó chịu nói: “Tên lưu manh chết bầm ngươi lúc nào cũng quen thói dây dưa, ta không mang mình làm thẻ đánh bạc đâu, khiến cho tên sắc lang ngươi có thể thừa cơ hội.”
Nói xong, Tô Bối Bối chợt nhớ đến nàng vẫn luôn ở một mình với Hạ Thiên, giống như đang cho hắn cơ hội.
Không đâu, ta chắc chắn sẽ không lọt bẫy tên sắc lang này.
Chị họ mắc lừa là do tỷ ấy ngốc. Tỷ ấy quá đơn thuần, nhưng còn ta lại nhìn rõ tất cả chiêu thức của tên sắc lang này, làm sao ta có thể trúng chiêu được, ta tuyệt đối sẽ không?
Đang trong lúc Tô Bối Bối tự động viên bản thân, Hạ Thiên bỗng nhiên xích lại gần mặt của nàng, cười hỏi: “Bối nha đầu, nàng đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
“A!” Tô Bối Bối vội vàng thối lui hai bước, cảnh giác nhìn Hạ Thiên: “Ngươi tiến lại gần như vậy là định làm gì?”
“Không làm gì cả.” Hạ Thiên đưa tay chỉ: “Đã đến nơi rồi, ta thấy nàng cứ đứng thất thần ra đó, cho nên quan tâm hỏi một câu thôi.”
Tô Bối Bối đưa mắt nhìn, thang máy đúng là đã đến lầu chín.
“Đến rồi thì ra ngoài chứ sao.” Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên: “Ta thấy ngươi muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta thì có.”
“Yên tâm đi, trước khi nàng đồng ý, ta sẽ không chiếm tiện nghi của nàng đâu.” Hạ Thiên nghiêm túc nói, tay cũng rất tự nhiên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối cũng không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì bình thường Hạ Thiên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì sẽ ôm eo, nàng đã thành thói quen rồi.
Phòng trên tầng cao nhất khá sang trọng.
Bất luận cách bài trí trong phòng hay đồ dùng trong phòng đều thuộc hàng đầu trong ngành, thậm chí còn có những món đồ cổ khó nhìn thấy trên thị trường.
“Bá tước Cuồng Hoan có lai lịch gì thế?” Mặc dù Tô Bối Bối không có nghiên cứu gì về đồ cổ, nhưng dù gì cũng là người thân cư địa vị cao, thường xuyên tham gia những hội nghị cao cấp, đã nhìn thấy qua việc đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận