Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2615: Thăng Khí Đan

Ông lão áo xám trước sự dìu dắt của Ninh Phi Diệp đi đến trước mặt Hạ Thiên, “Chờ đến khi có thời gian thì Hạ tiên sinh lại ẩn cư ở đảo Thần Tiên, làm cho lão già đây hối hận muôn phần.”
“Có gì cứ nói thẳng ra, ta không thích vòng vo.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Ông lão gật đầu, thật sự nói toạc ra: “Già ta muốn chết, kính mong Hạ tiên sinh thành toàn!”
Ông lão áo xám xin chết thẳng thừng như thế dọa cho Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần nhảy lên.
“Ông à, sống không tốt sao, tại sao phải muốn chết?” Thạch Thuần nhìn trạng thái của ông lão kia không giống như bị bệnh gì nặng, cũng không có cảm giác gần đất xa trời, vậy nên không khỏi có chút kỳ lạ.
Ninh Nhụy Nhụy cũng hoài nghi giống Thạch Thuần: “Ta thấy lão tiên sinh tinh thần phấn chấn, thân thể cũng khỏe mạnh, tại sao có suy nghĩ xin chết vậy.”
“Đương nhiên là sống còn đau khổ hơn chết rồi.” Ông lão áo xám hiền từ nhìn Thạch Thuần, vừa cười vừa nói: “Nếu như giống tiểu cô nương sức sống bừng bừng, ai lại nỡ chết chứ.”
Thạch Thuần vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu như ta chia cho ông một chút sinh cơ, vậy ông có thể tiếp tục sống không?”
“Ha ha, thật là lời nói đơn thuần giữa cuộc đời.” Ông lão áo xám lắc đầu, “Lòng tốt của ngươi già đây nhận, có điều loại việc cướp trẻ kế lão thì ta thề chết không làm.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà khiến lão tiên sinh muốn chết đến vậy?”
“Hạ tiên sinh là thần y đứng đầu thiên hạ, hẳn là đã sớm nhìn ra rồi nhỉ.”
Ông lão áo xám không trả lời ngay, mà nhìn về phía Hạ Thiên: “Vấn đề của ta thật ra quá phức tạp, nói ba ngày ba đêm cũng không xong được, hơn nữa không thể lãng phí thời gian quý báu, cho nên chỉ cầu xin Hạ tiên sinh cho ta một lời xác định.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp lên ngáp xuống: “Tình huống của ngươi đúng là ta vừa nhìn đã biết.”
“Khiến ngươi chết rất dễ, nhưng tại sao ta phải làm thế?”
“Lời này cũng đúng, không có chỗ tốt thì ai sẽ làm.” Ông lão gật đầu, đồng ý với lời nói của Hạ Thiên, sau đó hắn nhắc đến điều kiện của bản thân: “Già đây sẽ không bạc đãi Hạ tiên sinh, chỉ cần ngươi thay lão hoàn thành tâm nguyện, chức vị hội trưởng của Thần Tiên hội sẽ là của Hạ tiên sinh.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên bĩu môi, sau đó liếc mắt nhìn ông: “Hơn nữa ông còn dám đi đường quyền với ta, ngứa da đúng không.”
Suy nghĩ của Thạch Thuần cũng không khác gì Hạ Thiên, nàng lập tức nghe ra ý tứ trong đó: “Ông à, cái Thần Tiên hội của ông có không ít vấn đề đấy, muốn anh rể tiếp nhận địa bàn tốt nhất hãy thành khẩn một chút, tính toán gì đó không có tác dụng đâu.”
“Thạch tiểu thư nói chí phải, là sai sót của lão già ta.” Ông lão áo xám thẳng thừng nhận lỗi, chần chừ chốc lát lại nói: “Chỉ là già đây biết Hạ tiên sinh không thiếu tiền, không thiếu nữ nhân, cũng không có đam mê gì…” Thật sự không biết điều kiện nào mới khiến Hạ tiên sinh hài lòng.”
“Ông nghĩ sai rồi.” Thạch Thuần nghiêm chỉnh nói: “Anh rể ta là người không thiếu tiền cũng không thiếu nữ nhân, nhưng không đại biểu cho hắn không thích tiền và mỹ nhân, chỉ cần ngươi cho đủ, mỹ nữ đưa đến cửa đủ xinh đẹp, hắn vẫn sẽ động tâm.”
Ninh Nhụy Nhụy tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Thạch Thuần, có điều cũng nảy sinh đề phòng với ông lão áo xám này, cái gọi là Thần Tiên hội kia hẳn là có vấn đề không nhỏ.
“Thuần nha đầu, ngươi lại nói vớ vẩn gì đó.” Hạ Thiên có chút không vui trừng mắt với Thạch Thuần, “Thật sự tưởng rằng ta không dám đánh ngươi sao?”
“Anh rể, ngươi chắc chắn không nỡ đâu.” Thạch Thuần cười gì gì: “Hơn nữa ta cũng đâu có nói sai.”
Hạ Thiên lười phản bác, bởi vì Thạch Thuần nói đúng thật.
“Tiền thì Thần Tiên hội chúng ta không thiếu, chỉ cần Hạ tiên sinh đáp ứng làm hội trưởng, tất nhiên đều thuộc về ngươi.” Ông lão thờ dài, lại bất đắc dĩ nói: “Dĩ nhiên nếu như chỉ mỗi tiền, chưa chắc Hạ tiên sinh ra tay.”
“Lão già ta tặng cho Hạ tiên sinh hai tin tức có thể sẽ khiến ngươi hứng thú, coi như là thành ý của ta.”
“Tin tức gì?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Lão già há miệng muốn nói gì đó, bỗng dưng khựng lại rồi ho khụ khụ.
Ninh Phi Diệp đứng bên cạnh lập tức lấy ra mấy viên đan hoàn màu đen từ trong túi áo, lại đi rót một chén nước cũng màu đen, kính cẩn đưa đến.
Ông lão nhận nước và đan hoàn, trước tiên ăn nó kế đó mới uống nước.
“Nếu ông thực sự muốn chết thì chỉ cần ăn thêm mấy viên nữa, không đến một lúc là xong.” Đúng lúc này Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
“Hạ tiên sinh quả nhiên ánh mắt sáng như đuốc, đây là Thăng Sát đan, là cổ phương được truyền từ tông môn ta.”
Sau khi ông lão uống hết nước đen đó, đẩy cốc ra một bên, vẻ mặt lộ ra biểu cảm đau khổ: “Thường xuyên dùng nó có thể giảm sinh cơ, nâng cao tử khí trong cơ thể.”
“Chỉ tiếc là đan hoàn càng ngày càng ít, tác dụng đối với ta cũng thấp dần, cho nên dựa vào nó thật sự không thể thực hiện nguyện vọng của lão đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận