Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3299: Ngươi chính là Đại thiên sứ?

“Ta có thần uy hộ thể, thánh quang gia trì, ngươi hoàn toàn không có khả năng đánh được… Phốc.” Lão giả mập mạp còn chưa nói hết, đầu đã bị một quyền rắn chắc đập vào, toàn bộ cơ thể bay lên đụng phải trần nhà mới nặng nệ nện xuống mặt đất.
Thánh quang trong nháy mắt vỡ nát, sáu đôi cánh cũng bị dập tắt.
“Không, không thể nào.” Lão giả mập mạp mở to mắt, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thật: “Ta là thiên sứ trưởng, người phát ngôn thần minh ở nhân gian, có được thánh quang gia trì, thần uy che chở… Ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân, làm sao có thể đánh được ta?”
Bành.
Lại một quyền nữa.
Đơn giản, nhanh chóng, trực tiếp.
Không có bất kỳ lòe loẹt nào.
Lão giả mập mạp cảm giác đầu của mình như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ngươi không có khả năng tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho thiên sứ trưởng. Ta là người phát ngôn của thần minh, là thần phạt…”
Bành!
Lại một quyền nữa.
Phốc.
Lão giả mập mạp phun máu tươi tung tóe, rốt cuộc không chịu nổi: “Hôm nay, bổn thiên sứ trưởng chết cũng phải kéo hai người các ngươi làm đệm lưng.”
Đang nói, cơ thể vốn mập mạp bỗng dưng thổi phồng lên, nhanh chóng bành trướng.
“Không có tác dụng gì đâu. Muốn tự bạo, một mình ngươi tự bạo đi.” Hạ Thiên lười nói nhảm với ông ta, ngân châm lóe lên giữa ngón tay, đâm hai châm vào trong đầu lão giả mập mạp.
Sau đó, hắn phóng người lên, phá vỡ trần nhà bay ra ngoài.
Chiêm Mộ Tư lục lọi một hồi trong mật thất, sau đó lách mình rời đi theo.
Sau khi hắn ta đi không bao lâu, cơ thể lão giả mập mạp rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp nổ tung.
Bành.
Cả căn biệt thự ầm ầm sụp đổ.
“Chỉ có trình độ này thôi sao?” Cách đó không xa, Hạ Thiên có chút nhàm chán nói với Chiêm Mộ Tư: “Các thiên sứ, thần minh khác sẽ không rác rưởi như vậy chứ?”
“Điều này chỉ có thể nói Hạ tiên sinh ngươi quá lợi hại.” Chiêm Mộ Tư cười khổ: “Người bình thường đụng phải bọn họ, hoàn toàn không qua nổi thánh quang và thần uy, cao thủ chết dưới hai thứ này cũng không biết bao nhiêu.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến với lời nịnh nọt của Chiêm Mộ Tư: “Đi, đến chỗ kế tiếp.”
“Không cần tìm, ta đã đến đây.” Lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Thiên và Chiêm Mộ Tư.
Chiêm Mộ Tư đưa mắt nhìn lại, sau đó cung kính khom người chào hỏi: “Xin chào Đại thiên sứ Bạch tiên sinh.”
“Ngươi chính là đại thiên sứ?” Hạ Thiên đánh giá đối phương một chút, hơi thất vọng nhếch miệng: “Nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Đối phương cao tầm 1m9, thân hình cao lớn nhưng không phải loại bắp thịt cuồn cuộn, mà cực kỳ cân xứng, lại còn mặc âu phục, nhìn qua giống một thân sĩ hơn.
“Ta tên Bạch Thụy Đức, là Đại thiên sứ của Trường Sinh Thánh Điện.” Giọng điệu thân sĩ cao lớn cũng có chút khách sáo, thậm chí còn thi lễ với Hạ Thiên một cái: “Hạ tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ.”
“Ngươi có khách sáo với ta hơn nữa cũng không thay đổi chuyện ta muốn xử lý ngươi.” Hạ Thiên nói.
Bạch Thụy Đức khẽ cười: “Thế giới tốt đẹp như thế, cần chi phải chém chém giết giết chứ?”
“Đây chính là di ngôn của ngươi sao?” Hạ Thiên hỏi.
“Hạ tiên sinh, ngươi cần chi phải tức giận như vậy chứ?” Giọng điệu Bạch Thụy Đức vẫn hiền lành như cũ: “Có chuyện gì mà không thể nói ra chứ? Nếu ta có chỗ nào đắc tội, ta có thể bù đắp sai lầm của mình. Liên quan đến chuyện nhằm vào Y tiểu thư lúc trước là do người bên dưới hiểu nhầm, ta đã sớm trách phạt bọn họ. Nếu ngươi còn chưa hết giận, chi bằng mời Y tiểu thư đến, ta sẽ xử tử toàn bộ những kẻ mạo phạm trước mặt nàng ấy, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Không cần thiết phải như vậy.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Vợ Y Y đã đến, nếu nàng ấy cần lời xin lỗi của các ngươi, nàng ấy nhất định sẽ nói với ta trước đó, nhưng nàng ấy không hề nhắc đến các ngươi, cho nên các ngươi vẫn nên đi chết đi.”
“Hạ tiên sinh, ngươi thật sự muốn tiến hành quyết định sai lầm của ngươi sao?” Bạch Thụy Đức nghe xong cũng mất hết kiên nhẫn, chậm rãi mang vào một đôi bao tay màu đen: “Đây sẽ là quyết định sau cùng trong đời của ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không?”
“Trường Sinh Thánh Điện chúng ta thành lập hơn ba trăm năm.” Bạch Thụy Đức ngẩng đầu nhìn sắc trời, chậm rãi thở dài: “Chúng ta gặp được địch nhân muôn hình muôn vẻ, trong đó có không ít kẻ thiếu chút nữa tạo thành hủy diệt cho Trường Sinh Thánh Điện, nhưng cuối cùng Thánh Điện vẫn tồn tại như cũ, còn những kẻ tưởng chừng như không ai bì nổi kia lại tan biến trong dòng sông thời gian.”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Không phải ngươi chỉ muốn thổi da trâu thôi sao? Ngươi cứ thổi đi, nhưng vừa lúc nó lại là những lời nói nhảm trước mặt ta.”
“Khi quần tinh sáng chói, đêm tất ám, cũng là một cảnh đẹp say lòng người.” Bạch Thụy Đức nhìn chằm chằm Hạ Thiên, không nhanh không chậm nói một câu tối nghĩa.
Tiếp theo, dường như có vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Như mưa rào tầm tã, bao phủ phạm vi mấy trăm mét.
Chiêm Mộ Tư cảm thấy không ổn, thân ảnh lui nhanh, muốn rời khỏi phạm vi mưa thiên thạch.
Nhưng vừa mới chạy được mấy trăm mét, hắn ta bị một bức tường màu đen chặn lại.
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Thần minh ân trạch, thế tục không có quyền từ chối.”
Tiếp theo, bức tường màu đen lộ ra, giống như nửa cái nắp hình bầu dục, bao phủ phạm vi mấy trăm mét lại.
“Thần yêu thế nhân, hàng xuống ân trạch.” Bạch Thụy Đức nhảy lên, đứng trên đỉnh lồng, vẻ mặt tươi cười nhìn những viên thiên thạch như bóng đen đập xuống mặt đất.
Dưới thần ân bao phủ, không người nào có thể còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận