Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2799: Có chút kì quái

Cửa thứ ba không có khảo nghiệm, chỉ dựa vào một người định đoạt, chính là Trang chủ Chú Kiếm sơn trang đương nhiệm Kiếm Cửu Minh.
Chính Khí Minh đang đứng ở phía cuối rừng cây, ánh mắt lấp lóe nhìn từng người từ trong khu rừng bước ra.
Nếu ông nói một chữ “được”, người đó có thể thông qua cửa thứ ba, trực tiếp tiến vào bên trong Chú Kiếm sơn trang để nghỉ ngơi, yên lặng chờ kỳ thi chính thức vào ngày mai. Nếu ông nói một chữ “không”, người đó sẽ bị loại. Nếu cái gì cũng không nói, người này phải đi tiếp hai quan phía sau.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương từ trong rừng bước ra, ánh mắt Kiếm Cửu Minh đã sáng lên, liên tục nói ba chữ được, biểu hiện vô cùng hưng phấn.
“Hai vị tiên tử, mời theo ta.” Một nam tử trung niên mặc áo nâu tiến lên, chào đón Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương.
Kiều Tiểu Kiều nghi hoặc hỏi: “Có ý gì thế? Chúng ta không qua được cửa thứ ba sao?”
“Hai vị đã thông qua cửa thứ ba.” Nam tử mặc áo nâu cười đáp: “Tiếp theo, tiểu nhân sẽ sắp xếp cho hai vị một sương phòng, hai vị nghỉ ngơi một chút. Sáng sớm mai là bước tỷ thí đầu tiên.”
Kiều Tiểu Kiều nhìn nam tử mặc áo nâu, thuận miệng hỏi: “Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”
“Ta thật không dám gánh hai chữ tiên sinh.” Nam tử mặc áo nâu khoát tay: “Tiểu nhân chỉ là một trong chín quản gia của sơn trang, họ Lý, xếp hạng lão nhị trong nhà. Nếu hai vị có gì phân phó, cứ trực tiếp gọi ta Lý Nhị là được.”
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười nói: “Vậy làm phiền Lý Nhị ca rồi.”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Nam tử mặc áo nâu vô cùng khiêm tốn, nhưng trong lòng lại cao hứng vô cùng: “Hai vị tiên tử khách sáo quá. Tiểu nhân nhất định sẽ sắp xếp một sương phòng tốt nhất cho hai vị, tuyệt đối không để hai vị chịu ủy khuất gì.”
“Vậy ta xin cảm ơn trước.” Kiều Tiểu Kiều nhìn chung quanh, hỏi tiếp: “Xin hỏi, có bao nhiêu người thông qua cửa thứ ba vậy?”
Lý Nhị ca do dự một chút rồi đáp: “Bình thường mà nói, tiểu nhân không thể tiết lộ tin tức về phương diện này. Nhưng nếu hai vị tiên tử đã hỏi thăm, tiểu nhân cũng không tiện che giấu, chỉ có thể nói hai vị vừa lúc là người thứ chín chín và một trăm.”
“Thật trùng hợp.” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười hỏi tiếp: “Không biết nội dung tỷ thí cụ thể ngày mai là gì? Cái này ngươi có thể nói được không?”
Lý Nhị ca gật đầu: “Cái này có thể nói, chính là nghe kiếm.”
“Nghe kiếm? Cố Hàm Sương khó hiểu hỏi: “Có ý gì vậy?”
“Nghe kiếm chính là nghe kiếm.” Lý Nhị ca mỉm cười, cũng không có ý định nói tiếp: “Ngày mai hai vị sẽ biết.”
Một lát sau, Lý Nhị ca dẫn hai người đến một gian phòng khá tao nhã, cung kính nói: “Nơi này chính là chỗ ở của hai vị tiên tử trong ba ngày. Trong phòng đã sắp xếp hai thị nữ. Nếu hai vị có chuyện gì, cứ truyền đạt lại cho bọn họ.”
“Vâng, đa tạ Lý Nhị ca, vất vả rồi.” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười cảm ơn. Đây chính là thói quen lâu năm của nàng. Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần giúp nàng, nàng sẽ nói lời cảm ơn.
Lý Nhị ca có chút ngoài ý muốn nhìn Kiều Tiểu Kiều nhiều hơn. Tiên Vân đại lục là thế giới chú ý đến thân phận, địa vị. Người cư xử khiêm tốn với mọi người như Kiều Tiểu Kiều hôm nay xác thực rất ít có.
Gian phòng được bài trí theo kiểu nam phong, vừa vào cửa là nhìn thấy giường, hơn nữa còn là hai cái giường được đặt cùng một chỗ, nội thất khá đơn giản và thô sơ.
Nhưng cũng khó trách. Chú Kiếm sơn trang vốn là nơi nam nhân tập trung. Mặc dù cũng có thị tỳ nhưng phong cách tổng thể vẫn là nam phong chiếm ưu thế.
“Thị tỳ Kiếm Yên, Kiếm Sí xin ra mắt hai vị chủ nhân.” Điểm sáng duy nhất trong phòng là hai thị tỳ, dáng dấp khá xinh đẹp, tư thái cũng nhất lưu. Cả hai nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương bước vào, lập tức hành lễ.
Kiều Tiểu Kiều tiến lên đỡ hai người dậy: “Không cần khách sáo, mọi người cứ tự nhiên là được.”
“Vâng.” Trong lòng hai thị tỳ luôn cảm thấy may mắn. Dù sao bọn họ gặp được là hai nữ chủ nhân. Nếu đổi lại là đám nam nhân bỉ ổi kia, nói không chừng đêm nay bọn họ bị bắt lên giường tiêu sái rồi.
Kiều Tiểu Kiều độc lập đã quen, thật sự không thích người khác hầu hạ. Nàng khoát tay: “Nơi này tạm thời không có chuyện của các ngươi, các ngươi không cần hầu hạ ở đây.”
“Điều này e rằng không được.” Thị tỳ Kiếm Yên do dự nói: “Trang chủ có lệnh, tất cả thị tỳ đều phải lưu lại trong phòng, nửa bước cũng không cho phép rời đi. Nếu không, chúng ta nhất định sẽ bị phạt.”
Cố Hàm Sương nói: “Bọn họ muốn các ngươi giám sát chúng ta.”
“Nô tỳ vạn lần không dám.” Hai thị tỳ bị một câu của Cố Hàm Sương dọa sợ, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Các ngươi không cần như vậy. Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói một câu chứ không có ác ý.” Cố Hàm Sương giật mình, không ngờ đến phản ứng của hai thị tỳ lại lớn đến như thế: “Ta không đuổi hai ngươi ra ngoài nữa.”
Kiều Tiểu Kiều đại khái hiểu được Trang chủ sắp xếp như vậy là có ý gì, nhưng hai tiểu cô nương trước mắt quá đáng thương, nàng cũng không thể phát tác với hai người, đành phải dùng thần ngữ nói chuyện với Cố Hàm Sương.
“Từ phản ứng của hai thị tỳ, sơn trang này có điểm rất lạ.” Kiều Tiểu Kiều nói ra suy nghĩ của mình.
Cố Hàm Sương tán thành suy nghĩ này: “Chỗ không ổn có rất nhiều. Tóm lại chúng ta cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận