Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2309. Mấy lần phá thế giới hai người bọn ta

Hạ Thiên vẫn trưng ra vẻ mặt khinh thường như cũ, bĩu môi nói: “Lại là mấy chiêu số rác rưởi chỉ được có cái mã ngoài, nhìn là biết chẳng có gì hay ho rồi, ngươi nổ tung cùng với tên ngốc lưng gù kia đi."
"Bản thiếu gia đập ngươi nổ trước!" Ứng Văn Sơn giơ cánh tay giống như một ngọn núi lên, nâng quả đấm nặng nề ra đòn về hướng Hạ Thiên: “Chết đi cho ta!"
"Chát !" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, quả đấm khổng lồ này của Ứng Văn Sơn bị Hạ Thiên thờ ơ chế trụ. "Đã nói rồi, loại chiêu số loè loẹt này vô dụng với ta."
Hạ Thiên vẫn mang bộ dáng lười biếng, tiện tay vỗ liền phá âm Ảnh cự quyền của Ứng Văn Sơn thành một luồng khói màu đen.
"Sao có thể như thế, ta không tin!" Thân hình Ứng Văn Sơn giống như bong bóng xì hơi nhanh chóng xẹp xuống, biến trở về bộ dáng vốn có, vẻ mặt hoàn toàn không tin nổi. Ban ngày mặc dù hắn bại dưới tay Hạ Thiên, nhưng hắn cũng không để trong lòng, bởi vì hắn cũng không xuất toàn lực. Sự tự tin của hắn đối với thực lực bản thân cũng đến từ chiêu này, hắn tự nhận là trên đời này không có ai có thể chống đỡ được cánh tay sát thủ của mình. Song, sự thật trước mắt đã chứng minh, cánh tay sát thủ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt Hạ Thiên, vẫn không đáng nhắc tới như cũ. Loại chênh lệch như sông với biển này, khiến Ứng Văn Sơn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được, những người khác cũng khiếp sợ đến trợn mắt hốc mồm.
"Là ta hoa mắt ư, Hạ Thiên lại chặn được!"
"Vạn Ảnh phệ lại dễ dàng bị phá giải như vậy sao?"
" Hạ Thiên này cũng quá đáng sợ rồi."
"Quả thực kinh khủng!"
Tần Khí Tật nhíu chặt mày, hiển nhiên cũng không nghĩ đến thực lực Hạ Thiên lại cao đến trình độ này, trong lòng không khỏi thầm mắng Ứng Văn Sơn là tên ngu xuẩn, vì thù oán cá nhân lại đi trêu chọc sát tinh này còn liên lụy đến hắn.
Âm Thập Cửu cũng sợ hãi than không dứt, mười hai năm trước hắn đã biết Hạ Thiên lợi hại, không nghĩ tới Hạ Thiên hiện tại so với trước kia càng sâu như bể, sâu đến không lường được.
"Ba phút đồng hồ sắp hết rồi." Hạ Thiên liếc mắt nhìn những kẻ đang xem kịch kia,"Nếu đám ngu ngốc các người còn không lên..., thì cùng nhau ăn bom đi."
Tần Khí Tật vội vàng yếu thế nói: “Hạ Thiên, thật ra thì chúng ta cũng không có ý mạo phạm ngươi, kế hoạch đối phó ngươi cũng là ý nghĩ cá nhân của Ứng Văn Sơn, chúng ta cũng không có đồng ý."
Những người khác đã tỉnh hồn lại, lập tức đồng tình với cách nói của Tần Khí Tật: "Đúng vậy, đây đều là trò quỷ của Ứng Văn Sơn."
"Chúng ta cũng phản đối cái kế hoạch này, thế nhưng hắn lại cứ khư khư cố chấp."
"Hôm nay ta mới về nước, chuyện này không liên quan đến ta!" "......"
Những người đó cố gắng phủi sạch quan hệ giữa bọn họ và Ứng Văn Sơn, sợ bị Hạ Thiên nhớ đến, có mấy người còn muốn lặng lẽ trốn chạy, rời khỏi đất thị phi này.
"Ta cho các ngươi đi chưa?" Trong giọng nói Hạ Thiên lộ ra chút không hài lòng. Hạ Thiên vừa dứt lời, có mấy người cũng tức giận, lạnh giọng nói: “Chúng ta cũng giải thích rồi, vây giết ngươi đó là ý của một mình Ứng Văn Sơn, không liên quan đến bọn ta, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
"Ta đã nói rồi, hôm nay đám ngu ngốc các ngươi đều phải chết." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái,"Dĩ nhiên, nếu như các ngươi có thể để ta đánh đã ghiền, có lẽ ta sẽ cho các ngươi một cơ hội giữ mạng."
Một thanh niên trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn không kiềm được cơn tức giận, mắng Hạ Thiên: “Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ngươi là ai, Thiên Vương lão tử hay là Diêm La Vương hả? Sống chết của chúng ta, tại sao phải tùy ngươi quyết định. Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cũng không ngăn được ta!"
"Vậy ngươi đi thử một bước xem." Hạ Thiên bĩu môi.
Thanh niên anh tuấn hừ lạnh một tiếng, cất bước định rời đi, kết quả phát hiện thân thể mình thật giống như biến thành nham thạch, không thể động đậy, mặc dù dùng hết sức lực toàn thân, cũng không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Ngươi đã làm gì ta?" Thanh niên anh tuấn ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Thiên, không khỏi thầm đoán nhất định là tên khốn này giở trò quỷ.
Mấy người khác thấy thanh niên anh tuấn bị như vậy, trong lòng cảm giác không ổn, tiếp theo phát hiện bọn họ cũng không nhúc nhích được nữa.
"Hạ Thiên, chúng ta thật sự không có ác ý." Tần Khí Tật cũng thử một phen, quả nhiên hắn cũng không ngoại lệ, chẳng qua là hắn nghĩ không ra Hạ Thiên đã động tay động chân với bọn họ lúc nào, Hạ Thiên không thể nào nói là làm ngay, chỉ cần nói một câu như vậy là có thể khiến bọn họ phải đứng yên, Hạ Thiên cũng không phải là Tôn Ngộ Không, trên thế giới cũng không có Định Thân Thuật gì đó.
"Các ngươi có ác ý hay không, có liên quan gì đến ta sao?" Hạ Thiên tùy ý đáp,"Ta chỉ muốn đánh chết các ngươi, tránh cho đám ngu ngốc các ngươi hết lần này tới lần khác thò đầu ra quấy rầy thế giới hai người của ta với Cửu nha đầu còn có Thanh Thanh nha đầu."
Tần Khí Tật sửng sốt không phải là ba người sao, tại sao lại thành thế giới hai người rồi? Nhưng vấn đề này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn, hiện tại vấn đề trọng yếu nhất là làm thế nào để Hạ Thiên đổi ý, nếu không, hắn thật sự không biết làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận