Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3807: Ta quỳ xuống để ngươi giết

Dương San có chút ngoài ý muốn nhìn Thiết Kim Cương: “Ngươi biết lai lịch của hai người đó sao?”
“Biết một chút.” Thiết Kim Cương nói: “Nam là người của phái Thiên Sơn, nữ chính là tiên cô ở Thục Trung Sơn.”
“Phái Thiên Sơn?” Hạ Thiên ngược lại thoáng có chút ấn tượng nhưng cũng không để trong lòng: “Xem ra, ta phải tranh thủ thời gian đến Thiên Sơn một chuyến, xử lý cái đám ngu ngốc chuyên gây sự với ta.”
Dương San cảm thấy nghi ngờ về vị tiên cô Thục Trung Sơn: “Tiên cô đó là ai? Tu tiên giả sao?”
“Không phải, mà cũng phải.” Thiết Kim Cương lắc đầu. Hắn ta vừa xuống núi chưa được bao lâu, từ ngữ biết không nhiều, nhất thời không biết biểu đạt như thế nào.
Hạ Thiên nói: “Đơn giản chỉ là đám người giả thần giả quỷ. Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần để ý.”
“Nếu có thể được Bạch Thiên Hùng mời, nhất định là có chút bản lãnh, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.” Dương San cũng biết Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng nàng không thể lúc nào cũng dựa vào Hạ Thiên. Nàng nhất định phải nhanh chóng học cách chiến đấu, như vậy mới có thể giúp đỡ Hạ Thiên.
Ba người kia hiển nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Hạ Thiên và Dương San. Nam nhân áo bào xanh bỗng nhiên đưa tay ra ngoài chỉ chỉ Hạ Thiên, hơi cong ngón tay lên, ý khinh miệt không cần nói cũng hiểu.
Vu tiên cô không hiểu hỏi: “Mã Thiết Hà, ngươi làm cái gì vậy? Nếu chọc giận hắn, ngươi chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.”
“Điều ta muốn chính là chọc giận hắn.” Nam nhân áo bào xanh cười lạnh, tiện tay chỉ vào đầm nước nhỏ gần đó: “Nếu hắn vì thế mà bị chọc giận, sau đó vọt thẳng tới, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Bạch Thiên Hùng lập tức hiểu được ý trong lời nói của nam nhân áo bào xanh: “Mã huynh, ngươi nói chính là muốn hắn nếm thử tư vị thứ nước nặng không vị trong hồ?”
“Bên trong đầm nước đó có gì đặc biệt à?” Vu tiên cô vẫn không hiểu.
Bạch Thiên Hùng thuận miệng nói: “Cái ao đá nhỏ này chính là nước hồ Thấm Nguyệt. Nước ở đó rất cổ quái, có linh khí nhưng cũng rất quỷ dị. Nếu không có phương pháp, trực tiếp bước qua… ha ha, vậy thì sẽ rất thú vị. Bạch gia chúng ta chết mười mấy người mới hiểu rõ quy luật trong đó, trong khi Hạ Thiên này lại là người lỗ mãng.”
“Thử một chút thôi, dù sao cũng không tổn thất cái gì.” Nam nhân áo bào xanh mỉm cười: “Nếu có hiệu quả chẳng phải sẽ bớt cho chúng ta hơn phân nửa phiền phức sao?”
“Ý kiến hay.” Bạch Thiên Hùng nheo mắt, cũng lớn tiếng quát mắng Hạ Thiên: “Hạ Thiên, hôm nay ngươi nhất định phải chết, ai cũng không cứu được ngươi. Nếu bây giờ ngươi đến, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, có lẽ ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”
Dương San tức giận đến mức nghiến răng: “Người này đúng là kỳ hoa. Trước đó chúng ta thả cho ông ta một ngựa, bây giờ ông ta chẳng những không cảm ơn chúng ta, lại còn nói ra những lời này.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần tức giận với người chết.” Hạ Thiên lắc đầu, cảm thấy khó hiểu: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, thế giới này tốt đẹp như thế, nàng nói vì sao lại luôn có người vội vàng muốn chết nhỉ?”
“Khả năng là do bọn họ cảm thấy mình là chủ nhân của thế giới này.” Dương San đáp.
Thiết Kim Cương đưa tay chỉ đầm nước cách đó không xa: “Nước đó rất cổ quái, qua không được đâu.”
“Qua không được?” Dương San sửng sốt, không rõ hắn ta nói vậy là có ý gì.
Thiết Kim Cương cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ lặp lại: “Có cái gì đó rất quái lạ.”
“Ông xã, để ta qua đó kiểm tra một chút.” Dương San nói xong với Hạ Thiên một tiếng, sau đó tiến lên mấy bước đến bên cạnh đầm nước.
Vừa mới đến gần, lập tức có hơi nước lượn lờ đập vào mặt, khiến cho tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ.
Hơi nước này giống như sống, sau khi dính lên thì ngưng tụ thành bọt nước. Đám bọt nước này rất nhanh liền thành một mảnh.
Chưa đến nửa phút, cả người Dương San đã bị một màn nước bao phủ.
Sau đó, Dương San cũng cảm giác được sự không ổn. Đám hơi nước bắt đầu thẩm thấu vào trong cơ thể của nàng, hô hấp dần dần trở nên chậm hơn.
“Sao?”
Lúc này, Dương San muốn rút lui cũng đã muộn.
Màn nước đã hoàn toàn bao phủ nàng. Hơi nước trong đầm vẫn không ngừng dính vào.
“Ha ha, nữ nhân kia thật ngu xuẩn.” Bạch Thiên Hùng đứng đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi vỗ tay: “Cũng dám đặt mình vào nguy hiểm, hay là không biết nguy hiểm thật? Chết tốt lắm, chết chìm trong hơi nước như vậy là tốt nhất.”
Nam nhân áo bào xanh cũng không cảm thấy thương tiếc: “Nữ nhân kia rất đẹp. Đáng tiếc!”
“Đúng là đáng tiếc. Nữ nhân đó đẹp thì đẹp thật nhưng lại cứ khăng khăng theo sát Hạ Thiên.” Bạch Thiên Hùng phun một bãi nước bọt: “Chết thì tốt hơn.”
Phun xong, ông ta vẫn chưa hết giận, cao giọng đổ thêm dầu vào lửa với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, nữ nhân của ngươi sắp chết rồi kìa, ngươi không có cách gì sao? Ngươi còn xưng mình là thiên hạ đệ nhất, chẳng qua chỉ là cẩu thí.”
“Hạ Thiên, ngươi chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu. Nếu ngươi có gan, bây giờ qua đây đi, ngươi dám không? Hay là ngươi không dám đến hoặc ngươi không qua được? Nếu ngươi có thể qua đây, lão tử sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ cho ngươi giết, ha ha ha ha.”
Một giây sau, thân hình Hạ Thiên lóe lên, trong nháy mắt phá vỡ màn nước, ôm Dương San xuất hiện bên cạnh Bạch Thiên Hùng.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Hạ Thiên cười hỏi.
Tiếng cười của Bạch Thiên Hùng trong nháy mắt im bặt, khó có thể tin quay lại nhìn Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi…”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vừa nãy ngươi nói sẽ quỳ xuống cho ta giết đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận