Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1798. Có thể thay đổi được thực tế sao?

Hiện tại, Hạ Thiên đang đưa Triệu Thanh Thanh vào trong núi Thanh Phong càn quét. Phải biết rằng, thật ra có thể nói nơi đây là một trong những nơi có nhiều động vật hoang dã nhất, hơn nữa các loài cũng khá nhiều, các loài như thỏ rừng thật ra cũng chỉ là động vật rất bình thường, ngay cả gấu đen nơi này cũng có.
Thêm nữa bây giờ ở núi Thanh Phong chia làm bốn mùa, ngoài những động vật đó ra còn có các loại hoa quả dại, nơi này thật sự giống như thiên đường đối với Triệu Thanh Thanh vậy.
Bắt động vật, hái quả dại, ăn cơm dã ngoại, bơi lội, luyện tập yoga…
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh bắt đầu rong chơi không biết ngày đêm ở trên núi Thanh Phong, thậm chí ngay cả thời gian cũng đều quên hết.
Không khoa trương chút nào mà nói, lúc trước khi những người vợ của Hạ Thiên còn chưa đi, đều có rất ít người quậy như thế này với Hạ Thiên. Liễu Mộng cũng thích chơi đùa như này, chỉ có điều nàng lại đi tìm người khác để chơi. Chẳng hạn như tìm người chơi đánh nhau, phải biết, thực ra chuyện mà Liễu Mộng thích nhất chính là đánh nhau.
Về cơ bản, những người khác sẽ không ở cạnh Hạ Thiên mà không biết ngày biết đêm như thế. Dạ Ngọc Mị thường bị Hạ Thiên quấn lấy nên không chịu được mà dứt khoát luôn mặc quần áo, để cho Hạ Thiên không cách nào làm gì được.
Nói tóm lại, bây giờ Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh thực sự chơi rất điên cuồng.
Triệu Thanh Thanh chơi đến mức quên luôn cả cha mẹ của mình, mà Hạ Thiên, hắn cũng tạm thời quên đi việc phải luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.
Ở bên này, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh coi núi Thanh Phong như vườn địa đàng, trải qua cuộc sống vui vẻ ngăn cách với thế giới mà không chút kiêng kỵ về thời gian, nhưng thế giới bên ngoài đã bắt đầu thay đổi.
Một thay đổi lớn nhất chính là trường học đã bắt đầu khai giảng.
Thời gian đã đến tháng chín, mùa tựu trường đã đến gần, học sinh tiểu học và trung học đã bắt đầu lên lớp, mà các trường đại học, ngoại trừ sinh viên mới, về cơ bản cũng bắt đầu đi học.
Còn về sinh viên mới, một số trường đại học vẫn chưa bắt đầu báo danh, một số trường đại học lại đang báo danh.
Đại học Giang Hải, trường đại học nổi tiếng nhất ở thành phố Giang Hải cũng lại sắp chào đón một nhóm sinh viên mới. Mặc dù ngày mai mới là ngày bắt đầu báo danh, nhưng vẫn có một số sinh viên đã đến thành phố Giang Hải trước và thậm chí có một số người đã bắt đầu tham quan khuôn viên trường đại học.
Vân Tiểu Đông cũng đến thành phố Giang Hải, vì nàng cũng là sinh viên mới của trường đại học Giang Hải, nhưng nàng không tới một mình, chưa kể đến chuyện đi theo bên cạnh nàng có hai nam và hai nữ vệ sĩ, còn có một đại mỹ nhân siêu cấp tiễn nàng đi.
Thế nhưng, bây giờ đại mỹ nữ siêu cấp này đang có chút không vui: “Ai, ta nói này tiểu bí đao, tại sao ta nhất định phải tiễn ngươi chứ? Ngươi đã lớn như vậy rồi, còn có vệ sĩ đi theo nữa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Chuyện đó không liên quan tới ta nha, là ông nội Thạch bảo ngươi đến, bây giờ ngươi có thể đi ngay.” Vân Tiểu Đông tức giận nói.
“Đây chính là ngươi nói đó, vậy ta đi đây, tiểu bí đao hẹn gặp lại!” Đại mỹ nữ siêu cấp đó tất nhiên là Thạch Thuần, nàng nói đi là thực sự rời đi, nói xong lời đó đã xoay người chạy đi mất.
Về phần Vân Tiểu Đông, vào lúc này, thật ra nàng không ở đại học Giang Hải mà là ở trong nhà nàng.
Không sai, chính là nhà của nàng, nhà chân chính của nàng.
Trước kia, sau khi ba mẹ mất đã để lại cho nàng một ngôi nhà, hiện tại ngôi nhà này vẫn được giữ nguyên như cũ, hiện nay ngôi nhà do bà đứng tên.
Mười mấy năm trước, nơi đây cũng là một tiểu khu cao cấp, mà bây giờ, tuy tiểu khu này không tính là xa hoa, nhưng giá nhà vẫn cao, vì hiện tại, nhà ở đây là một trong những khu nhà ở tốt nhất ở thành phố Giang Hải.
Rõ ràng là nhưng năm qua, căn nhà đó vẫn luôn được sắp xếp. Thật ra sau này, còn được bố trí lại lần nữa, ví dụ như phòng ngủ chính hiện tại chính là phòng ngủ của Vân Tiểu Đông.
Bây giờ, Vân Tiểu Đông đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, chuyện xảy ra trong căn nhà này thật sự là một cơn ác mộng đối với nàng, năm đó nàng mới năm tuổi, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, nhưng khi nàng tới nơi đây, nàng vẫn có thể nhớ một số đoạn ký ức hồi bé.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vân Tiểu Đông cầm lấy điện thoại nhìn, lại là một dãy số xa lạ, mà điều đấy khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an.
“A lô, ai vậy?” Vân Tiểu Đông vẫn nhận điện thoại.
“Ngươi còn nhớ rõ ba mẹ ruột của ngươi đã chết trong căn nhà này đúng không?” Giọng nói quái dị quen thuộc truyền đến: “Vân Thanh có nói cho ngươi biết không, thật ra hồi đó mẹ ngươi là tình nhân của người khác không?”
“Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Vân Tiểu Đông có chút tức giận, nhưng nàng lại không đủ niềm tin, bởi vì những năm gần đây, nàng thật sự đã từng nghe qua về chuyện ba mẹ ruột của mình, mặc dù Vân Thanh không kỹ cho nàng biết, nhưng nàng cũng mơ hồ biết được một chút.
“Thật ra ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện đấy cũng không có gì. Không phải Vân Thanh cũng là tình nhân của Hạ Thiên sao?” Giọng nói quái dị đó tiếp tục nói: Chỉ là Vân Thanh có vẻ hơi coi thường mẹ ngươi, nếu không thì vì sao nàng ấy lại không nói ra sự thật cho ngươi biết?”
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?” Vân Tiểu Đông có chút bực bội: “Ngươi gọi cho ta nhiều cuộc điện thoại như vậy, cứ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa ta và mẹ, ngươi có mục đích gì cứ nói thẳng ra đi. Nếu không, ta sẽ kể hết những chuyện này cho Hạ Thiên biết!”
“Ngươi nói cho Hạ Thiên thì có thể thế nào chứ?” Giọng nói quái dị hình như không lo lắng: “Có thể thay đổi thực tế sao? Hạ Thiên sẽ không vì vậy mà đối xử khác đi với ngươi, hắn sẽ không để ngươi trở thành người tu tiên, mà ngươi cũng mãi mãi không sánh được với Thạch Thuần.”
“Chẳng lẽ ta không nói cho Hạ Thiên thì có thể thay đổi được thực tế sao?” Vân Tiểu Đông tức giận nói.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, tin tưởng ta, ngươi sẽ thật sự trở thành một người tu tiên.” Cuối cùng thì giọng nói quái dị đó đã nói ra vấn đề mấu chốt: “Trong tương lai, ngươi có thể vượt qua Thạch Thuần, vượt qua Hạ Thiên, thậm chí là vượt qua cả người mẹ trên danh nghĩa của ngươi, Vân Thanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận