Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2969: Vấn Thiên Quân đã chết

Nếu là Hạ Thiên, hắn chắc chắn một quyền đánh gục người này. Nhưng Y Tiểu Âm không phải Hạ Thiên. Thật ra, tính tình của nàng không phải không dễ nổi nóng, nhưng tố chất của nàng rất tốt, khí lượng rất lớn, cũng không so đo sự mạo phạm này.
“Ta có thể nói cho ngươi biết.” Y Tiểu Âm chậm rãi nói: “Bọn họ đều chết hết rồi.”
“Quả nhiên là thế.” Biểu hiệu của Lục Thanh Tranh có hơi sa sút: “Mặc dù ta đã sớm có dự đoán, nhưng sau khi xác nhận, ta vẫn cảm thấy thất vọng và mất mát.”
Y Tiểu Âm nói: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
“Haha, vấn đề kia của ngươi, thật ra ngươi hỏi rất ngu.” Lục Thanh Tranh cười nhạo, hơi trào phúng: “Nếu chúng ta có thể thông qua truyền tống trận đến trái đất, thế thì dựa vào đâu người khác lại không làm được chứ?”
Y Tiểu Âm hiểu ý trong lời nói của ông ta, nhưng nàng vẫn hỏi: “Nếu quả thật như vậy, tại sao trái đất chưa từng xuất hiện người như các ngươi trước kia?”
“Bởi vì tinh cầu này của các ngươi quá rách nát chứ sao?” Lục Thanh Tranh tức giận nói: “Muốn linh khí cũng không có linh khí, muốn thiên tài địa bảo cũng không có, muốn phúc địa động thiên cũng không luôn. Tu tiên giả Kim Đan Kỳ trở lên thì quá chướng mắt, Kim Đan Kỳ trở xuống thì tăng lên không được. Đây cũng chính là nguyên nhân trái đất bị liên minh tu tiên xem là khu vực phế khí.”
Y Tiểu Âm cũng không hoàn toàn tin tưởng Lục Thanh Tranh, vẫn giữ nguyên quan điểm của mình. Dù sao, Hạ Thiên cùng với các nữ nhân của mình đã tăng lên Độ Kiếp Kỳ. Tuy nói Hạ Thiên là lệ riêng, nhưng cũng chứng minh được mọi thứ không có tuyệt đối.
“Ta không ngại nói cho ngươi biết, phàm là tiên tông chính đạo, thật ra đều có dã tâm khai cương thác thổ, truyền bá giáo hóa. Không chỉ trái đất, rất nhiều tinh cầu trong vũ trụ mênh mông đều được tu tiên giả kiểm tra qua.” Lục Thanh Tranh giống như bị Y Tiểu Âm khơi gợi cơn nghiện, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nhưng đa số tinh cầu đều hoang vắng, rách nát, không cách nào tu hành. Thật ra trái đất cũng còn tốt hơn một chút. Vạn năm trước hẳn có linh chủng, nhưng tiến triển quá chậm, vẫn không phải là nơi tu hành lý tưởng của đám tu tiên giả.”
Y Tiểu Âm nhẹ giọng nói: “Ý của ngươi là, rất nhiều tu tiên giả đã đến đây nhưng không hề lưu lại.”
“Ta cũng không nói như thế.” Lục Thanh Tranh thề thốt phủ nhận, nhưng lại gật gù đắc ý: “Tuy nhiên, ở đây làm phàm nhân, dưỡng già cũng không tệ. Ai có thể cam đoan trong đám tu tiên giả không có người suy nghĩ như thế chứ.”
“Ta hiểu rồi.” Y Tiểu Âm thở dài. Xem ra, nàng không thể moi được tin tức hữu dụng từ người này. Nàng hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi còn dạy đồ đệ nào nữa không?”
“Lão phu đã nói qua, ta chưa từng thu bất cứ đồ đệ nào.” Lục Thanh Tranh bất mãn nói: “Ở Phiếu Miểu Tiên Môn, ta chỉ là một đệ tử bình thường, không có tư cách thu đồ. Tự mình thu đồ, nhất định sẽ bị môn quy xử phạt. Ta cũng không có suy nghĩ ngồi ăn rồi chờ chết ở trái đất này.”
Y Tiểu Âm quan sát hai mắt Lục Thanh Tranh: “Trong cơ thể của ngươi có rất nhiều cơ quan đã chuyển thành ung thư. Ngươi có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích. Chẳng lẽ ngươi còn có suy nghĩ muốn quay lại Tiên Vân đại lục?”
“Đương nhiên là có.” Lục Thanh Tranh nhìn Y Tiểu m, tức giận nói: ‘Nếu không, ta bồi dưỡng Tiểu Vĩ để làm gì? Ta muốn hắn ta gây ra một số động tĩnh, để Nguyệt sư tỷ hoặc mấy vị sư huynh sư tỷ khác chú ý đến ta, sau đó mang ta về.”
Y Tiểu Âm cũng không đem chuyện của Nguyệt Thanh Nhã nói cho Lục Thanh Tranh biết: “Ta chúc ngươi sớm ngày thực hiện nguyện vọng này.”
“Khoan đã.” Lục Thanh Tranh phát hiện Y Tiểu Âm có ý định muốn đi: “Nếu ngươi đã biết những việc này, hẳn ngươi có quan hệ không tầm thường với Nguyệt sư tỷ. Ngươi có thể truyền lời giúp ta, bảo nàng ấy nể tình đồng môn nhiều năm mà cứu ta một lần không.”
Y Tiểu Âm hiếu kỳ nhìn Lục Thanh Tranh: “Ngươi đến để giết nàng ấy, ngươi cảm thấy nàng ấy sẽ cứu ngươi sao?”
“Ai nói ta đến giết tỷ ấy? Ta chỉ phụng mệnh lệnh sư tôn đến mang nàng ấy về Phiếu Miểu Tiên Môn mà thôi.” Lục Thanh Tranh giải thích: “Ta bởi vì tỷ ấy mà gặp rủi ro đến lúc này, tỷ ấy nhất định phải chịu trách nhiệm. Bằng không, cho dù tỷ ấy quay lại Phiếu Miểu Tiên Môn, tỷ ấy cũng khó mà thoát khỏi sư tôn và môn quy trách phạt.”
Y Tiểu Âm từ chối cho ý kiến lập luận thiếu logic này: “Ngươi quá lo lắng vấn đề đó rồi. Vấn Thiên Quân đã chết.”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy?” Lục Thanh Tranh sửng sốt một hai giây, sau đó giận dữ, cả người run lên, dường như muốn thoát khỏi khống chế của ngân châm sau đầu.
“Đây là sự thật.” Y Tiểu Âm bình thản giải thích: “Năm đó, ông ấy dùng phân thân trà trộn vào mười hai người các ngươi đến trái đất, muốn cưỡng ép mang Nguyệt Thanh Nhã về Tiên Vân đại lục, nhưng sau đó đã bị đánh chết.”
“Thì ra chỉ là phân thân bị giết.” Lục Thanh Tranh hơi bình tĩnh lại, nhưng sau đó lại tiếp tục hoài nghi: “Không đúng, cho dù phân thân sư tôn, đối phó với Nguyệt sư tỷ cũng dư xài, tại sao lại bị giết?”
Y Tiểu Âm thản nhiên đáp: “Về sau bản tôn đến cũng bị giết.”
“Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi.” Lục Thanh Tranh chửi tục, chỉ vào Y Tiểu Âm mà nói: “Ngươi còn bất kính với sư tôn như thế, lão phu nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận