Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3927: Ta không phải Thánh Mẫu

“Mọi người rút lui trước.”
Âm thanh khàn khàn kia cưỡng ép giúp cho mình bình tĩnh lại, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mạc huynh, Lý huynh, các ngươi phụ trách bắt người. Các ngươi có khí la võng, trước khống chế tên tiểu tử này lại. Sau đó, Cao huynh và Trịnh huynh sẽ dùng Thác Cốt Phân Cân Thủ và Tồi Tâm Chưởng phế tên tiểu tử kia đi. Cuối cùng, ta một kiếm xuyên tim, hoàn toàn kết liễu hắn.”
Những người khác gật đầu lĩnh mệnh, sau đó rút kiếm rút lui, một lần nữa chia nhau vây công Hạ Thiên.
Đáng tiếc, bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ đã thất bại.
“A!”
Một người trong đó bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, sau đó bay rớt ra ngoài, va vào vách đá thật mạnh, cả người ngã xuống đất không còn thở nữa.
"A! A! A!"
Lại thêm ba tiếng kêu thảm, ba người giống như con cá chết xụi lơ trên mặt đất.
“Tên tiểu tử đó lại đánh lén chúng ta.”
Âm thanh khàn khàn kia tức giận quát Hạ Thiên: “Quả thật vô cùng xấu hổ.”
Hạ Thiên cười nói: “Các ngươi đồng loạt ra tay, chính là giữ gìn chính nghĩa. Còn ta ra tay thì chính là đánh lén. Tiêu chuẩn tốt quá nhỉ! Đáng tiếc, thực lực của các ngươi không được. Nói trắng ra chỉ là một đống phế vật.”
“Tiết Vạn Tinh, ngươi xong chưa?”
Âm thanh khàn khàn kia hơi luống cuống, mắt thấy người một nhà của mình từng người ngã xuống, đành phải thúc giục Tiết Vạn Tinh.
Tuy nhiên, sau khi ông ta hô xong, chẳng có ai lên tiếng.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đừng gọi nữa, khi các ngươi đối phó ta, lão ngốc đó đã bỏ chạy rồi.”
Người kia bối rối liếc nhìn bốn phía, quả nhiên không chỗ nào có bóng dáng của Tiết Vạn Tinh, ngay cả Băng Vạn Phách cũng không thấy.
“Cái này, cái này…” âm thanh kia thật sự luống cuống, chỉ biết mắng to: “Tiết Vạn Tinh, tên chó hoang ngươi, ngươi cũng dám đùa nghịch ta.”
Hạ Thiên tuyệt không đồng tình, ngân châm trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm đối phương: “Ngươi hơi ngốc nhưng bởi vì ngươi ra tay với ta, cho dù ngươi có ngốc hơn nữa, ta cũng phải tiễn ngươi một đoạn.”
“Ngươi muốn giết ta, ta nhận.”
Âm thanh khàn khàn kia cười khổ, sau đó dữ tợn quát Hạ Thiên: “Nhưng ta muốn ngươi nhất định phải làm thịt tên cẩu vật Tiết Vạn Tinh kia. Trên dưới phái Thái Sơn ta sẽ cảm kích ngươi.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta hoàn toàn không có hứng thú với cảm kích của ngươi.”
Người này mò trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài ném cho Hạ Thiên: “Lần này là do ta hám lợi mà đen lòng, ta đáng chết. Nhưng đệ tử phái Thái Sơn vô tội, xin ngươi thủ hạ lưu tình. Đây là lệnh bài Chưởng môn. Có lệnh bài này, ngươi có thể triệu hồi trên dưới toàn phái, bao gồm cả linh mạch.”
Người sắp chết, lời nói toàn là thiện.
Nhưng chẳng liên quan đến Hạ Thiên.
Hắn ngáp một cái: “Ta không phải Thánh Mẫu, cũng chẳng phải Bồ Tát. Người đắc tội ta, ta tuyệt phải nhổ tận gốc. Người vô tội, ta không có hứng thú muốn giết, nhưng người trêu chọc ta, người đó nên tiếp nhận hậu quả nghiêm trọng nhất.”
“Được, vậy ta trước lấy cái chết tạ tội.”
Chưởng môn phái Thái Sơn mắt thấy không thắng được Hạ Thiên, cũng không thuyết phục được hắn, lại nghĩ đến lúc trước ông ta bị đám người Nhạc Vô Nhai lợi dụng, sau bị Tiết Vạn Tinh đùa bỡn, mất hết mặt mũi, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, không đợi ngân châm Hạ Thiên phát tác, ông ta đã trực tiếp tự sát.
Đám Chưởng môn còn lại nhìn thấy, lập tức học theo.
“Hạ đạo hữu, lần này chúng ta có mắt không tròng. Mặc dù linh mạch phái Không Động không có giá trị bao nhiêu, nhưng ta cũng bồi thường cho ngươi.”
“Cửu Hoa Sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ, thậm chí không có linh mạch, nhưng tổ tiên chúng ta có một bí pháp. Tấm lệnh bài này cũng xem như bồi thường.”
“Hạ Thiên, ta là…” Đám người này nói xong, tất cả đều cầm đao kiếm dự định tự vẫn tạ tội.
“Hạ Thiên, đừng để bọn họ chết.”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy xông đến nói với Hạ Thiên: “Cứ thế mà chết đi thì có lợi cho bọn họ quá rồi. Bọn họ để lại lệnh bài của mình, đây không phải bồi thường mà là đào hố cho chúng ta.”
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, tiện tay đâm vào đầu mỗi người một châm.
Đám Chưởng môn kia đột nhiên phát hiện bọn họ không thể động đậy, muốn chết mà chết không được.
“Cứ giao những người này cho ta xử lý.”
Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên; ‘Ngươi đuổi theo Tiết Vạn Tinh đi, ta có cảm giác ông ta sẽ bày ra chiêu trò gì nữa đấy.”
Hạ Thiên đích thật không có hứng thú quản lý những người này: “Tiểu muội chân dài, nàng muốn xử lý đám người kia làm sao thì tùy nàng, tuy nhiên giết là tốt nhất, chẳng cần quan tâm có phiền phức gì hay không. Chúng ta còn sợ phiền phức sao?”
“Không phải là sợ phiền phức. ’
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Tóm lại cứ giao những người này cho ta xử lý là được. Ngươi mau đi tìm tên trùm phản diện khiến người ta buồn nôn kia đi.”
Hạ Thiên hỏi: “Gia gia của nàng đâu?”
“Ông ấy không sao đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy đáp: “Tả Vạn Đỉnh đã bị ông đính vào tường, không động đậy được. Giết thì phải chôn, thành ra chờ sự việc kết thúc rồi hãy nói.”
“Tùy mọi người thôi.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Tiết Vạn Tinh rốt cuộc cũng mở được cái hộp màu đen lấy từ trên người Nhạc Vô Nhai xuống.
Một vòng ánh sáng màu đỏ nhạt từ trong hộp phát ra, sau đó nhanh chóng lóe lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội.
Dần dần, ánh sáng màu đỏ nhạt từ trong miệng giếng phóng ra ngoài, một lát sau đã nhuộm đỏ cả ngọn núi.
Cư dân dưới ngọn núi chợt phát hiện ngọn núi tuyết trắng mênh mông trải rộng vạn năm trong chớp mắt đã biến thành màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận