Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3984: Kéo này của ngươi nên để dành cắt móng chân

Hạ Thiên nói rất hời hợt khiến đám người đối diện tức đến muốn bể phổi.
Nhất là nữ nhân trang điểm đậm, gương mặt lại càng hiện lên gân xanh, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Tiểu tử, ngươi muốn chết phải không? Các huynh đệ, làm thịt hắn cho ta.”
“Giết.”
Đám huynh đệ kia hiển nhiên cũng tức giận không kềm được. Người nào cũng mang theo đao kiếm vọt đến trước mặt Hạ Thiên.
“Đúng là một đám phế vật, chẳng chút thú vị gì cả.”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khinh thường. Hắn bỗng nhiên biến thành một quỷ ảnh, xuyên qua đám người.
Chờ hắn ổn định thân hình lần nữa, đám người kia đã ngã xuống đất.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nữ nhân trang điểm đậm nhìn thấy cảnh tượng này, cũng biết Hạ Thiên không phải bình thường, trực tiếp hỏi: “Hai ngày nữa chính là vạn thọ yến của Long gia lão tổ chúng ta. Chúng ta đã sớm đoán được sẽ có người đến làm loạn. Chẳng lẽ ngươi được ai thuê đến quấy rối?”
“Cái gì là vạn thọ yến?”
Hạ Thiên không hiểu: “Ta chưa từng nghe nói qua, cũng chẳng có người nào có thể thuê nổi ta.”
Nữ nhân trang điểm đậm lạnh giọng nói: “Ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được. Hôm nay, chúng ta phải diệt trừ ngươi, đề phòng vạn nhất.”
“Vậy ngươi có cao chiêu gì thì mau lấy ra dùng đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, bổ sung một câu: “Nếu ngươi cũng giống như đám ngớ ngẩn kia, vậy thì ngươi đừng ngại mất mặt.”
Nam nhân trẻ tuổi bị bắt ngược lại mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Vị đạo huynh này, ngươi nên rời đi sớm thì hơn. Người của Long gia cũng không phải dễ trêu.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta mới là không dễ chọc đấy.”
“Có đúng như vậy không? Bây giờ lão nương sẽ chọc giận ngươi đấy.”
Tay áo nữ nhân trang điểm đậm lộ ra một cái kéo lớn màu đỏ. Bà ta phi thân lên, chuyển hướng kẹp chân về phía cổ Hạ Thiên.
“Ha ha, Đoạn Mệnh Phấn Tiễn của Long Bát tẩu quả nhiên có chút thú vị.”
Nam nhân trẻ tuổi kia cười xong, liền nói với Hạ Thiên: “Vị đạo huynh này, ngươi nên cẩn thận. Nếu không để ý, đầu của ngươi sẽ bị cắt bỏ.”
Xoạt.
Một tiếng vang giòn, hai chiếc chân kéo hợp vào nhau.
Không khí giống như bị cắt đứt, phát ra tiếng vang quỷ dị, một luồng kình phong lập tức khuấy động.
“Sao?”
Nữ nhân trang điểm đậm sửng sốt một chút, phát hiện mình cắt hụt.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Kéo này của ngươi nên để dành cắt móng chân của mình đi.”
“Ta muốn cắt đầu ngươi thì sẽ cắt đầu ngươi.”
Nữ nhân trang điểm đậm nổi nóng, đến mức không để ý đến những chuyện có thể dễ dàng nhìn thấy trước mắt, giống như thân pháp quỷ mị của Hạ Thiên.
Bả ta vung cây kéo lớn màu đỏ, một mực đuổi theo Hạ Thiên cuồng cắt không thôi.
Đáng tiếc, bà ta lãng phí rất nhiều thể lực và linh khí, nhưng ngay cả nửa sợi lông của Hạ Thiên cũng không cắt được.
“Nếu ngươi không còn chiêu thức nào khác, vậy thì ngươi ở lại đây đi.”
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, khoát tay nói: “Ta không rảnh chơi đùa với ngươi đâu.”
“Ai đùa với ngươi chứ?”
Nữ nhân trang điểm đậm bị Hạ Thiên chọc giận: “Có ngon thì ngươi đừng tránh, để lão nương cắt trúng một lần, cam đoan sẽ cắt cái đầu chó của ngươi xuống.”
Hạ Thiên mỉa mai: “Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi sao?”
“Ngươi là thứ chẳng ra gì.”
Nữ nhân trang điểm đậm muốn kích Hạ Thiên: “Ngươi có gan đến địa bàn Long gia ta làm loạn, lại không có gan tiếp nữ nhân ta một kéo sao?”
“Đầu óc ngươi đúng là có bệnh.”
Hạ Thiên nhếch miệng.
Nữ nhân trang điểm đậm lại tức đến mức không thể thở được, cái kéo hình chữ u lại tách ra, biến thành hai đầu sắc nhọn, ở giữa là quái kiếm, lại một trận cuồng vũ với Hạ Thiên.
“Thôn Phệ Tinh Không Chi Thiêm Đáo Thành Thần.”
“Chẳng có gì mới.”
Hạ Thiên một cước đạp tới, đạp thẳng vào ngực nữ nhân trang điểm đậm, đạp bay bà ta ra ngoài.
“Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý.”
Gương mặt nữ nhân trang điểm đậm mài dưới đất mấy chục mét, mài đến lòi cả xương nhưng tính tình nóng nảy vẫn không hề giảm: “Long gia chúng ta có vô số cao thủ, tùy tiện đến một người cũng có thể giết ngươi không toàn thây… A!”
Bà ta còn chưa nói hết, một lợi khí từ trên trời giáng xuống cắm xuyên qua cổ họng của bà ta.
Lợi khí đó chính là cái kéo đã tách thẳng của bà ta.
“Ngươi.”
Nữ nhân trang điểm đậm há to miệng, ánh mắt oán giận, khí tức dần dần không còn.
“Đạo huynh, công phu của ngươi đúng là không tệ.”
Nam nhân trẻ tuổi kia giãy dụa vài cái đã thoát khỏi dây trói. Hắn ta bước đến trước mặt Hạ Thiên: ‘Có phải ngươi có thù với Long gia, muốn đến giết Long gia lão ma sao?”
Hạ Thiên nói: “Ta và Long gia không có thù.”
“Vậy ai thuê ngươi đến gây phiền phức cho Long gia?”
Nam nhân trẻ tuổi lại hỏi.
“Đầu óc ngươi cũng có vấn đề sao?”
Hạ Thiên nhìn hắn một cái: “Trước đó ta đã nói qua, không có người nào có tư cách thuê ta.”
Nam nhân trẻ tuổi nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cười ha hả: “Ngươi nói chuyện thú vị thật. Chúng ta làm quen đi. Ta tên Thẩm Hồng Phi, là minh hữu của Thượng Quan gia, Lần này ta đến Long gia là để cứu em gái của ta.”
Hạ Thiên nhìn Thẩm Hồng Phi, thuận miệng hỏi: “Em gái của ngươi dáng dấp như thế nào?”
“Trong mắt ta, đương nhiên là đẹp như tiên nữ rồi.”
Thẩm Hồng Phi cười khổ, lập tức có chút tiếc nuối: “Chỉ là từ nhỏ nó đã nhiễm quái bệnh. Bề ngoài cũng chịu chút ảnh hưởng, người bình thường nhìn thấy chỉ sợ sẽ có chút sợ hãi.”
Hạ Thiên nghe xong, không còn hứng thú gì nữa.
“Đạo huynh, ngươi còn chưa nói ngươi tên gì mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận