Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4190: Ngươi đừng dùng vũ khí chỉ vào người của ta

Bạch Thi Tình nhìn thấy những người này, không khỏi biến sắc.
“Đây, đây là thần vệ tuần giới.”
Bạch Bích Tiêu quá sợ hãi, nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải nói ngươi bị Bạch Vô Thường đại nhân mang đến sao? Tại sao lại kinh động đến thần vệ đại nhân?”
“Cái gì là thần vệ quỷ vệ?” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nhìn mấy người kia: “Các ngươi từ đâu xuất hiện thế?”
“Lớn mật.” Một vệ binh mặc chiến giáp đen nhánh, tay cầm trường thương chỉ thẳng vào cổ họng Hạ Thiên: “Ta là Tổ trưởng tổ chín tuần giới thần vệ Sa Tu Trúc. Thụ giới này là do chúng ta phụ trách kiểm tra. Phàm nhân mặt đất ngươi còn chưa được thông truyền, cũng không có lời mời của hội trưởng lão, đã dám lẻn xông vào Sơn Hải giới, phạm vào đệ nhất trọng tội, chúng ta có quyền xử tử ngươi ngay tại chỗ.”
“Ngươi đừng dùng vũ khí chỉ vào người của ta. Nếu không, ngươi sẽ chết rất thảm.” Hạ Thiên hờ hững liếc nhìn người kia, tiến hành cảnh cáo.
Bạch Bích Tiêu bị dọa đến mặt không còn chút máu, đưa tay kéo ống tay áo của Hạ Thiên, nói khẽ: “Đừng nói nữa, bọn họ là thần vệ, ngươi mau quỳ xuống thỉnh tội đi. Như vậy ngươi mới có thể còn sống.” “Chỉ dựa vào đám ngớ ngẩn đó mà cũng dám ra lệnh cho ta?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta khuyên các ngươi nên trân quý sinh mệnh của mình. Muốn tìm phiền phức thì nên tìm cái tên mặt trắng ngu ngốc kia, chính hắn ta truyền tống ta đến đây đấy.”
Sa Tu Trúc hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay nổi lên ánh sáng màu đen. Hắn ta nổi giận quát: “Chính Bạch Vô Thường đại nhân thông báo cho chúng ta, ta mới tìm được ngươi ở đây. Bạch đại nhân nói, ngươi là mối nguy hại rất lớn cho Sơn Hải giới, nhất định phải xử lý ngươi ngay tại chỗ. Ngươi nên ngoan ngoãn nhận lấy cái cái chết, hay là muốn dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Vì sao cái tên gia hỏa mặt trắng đó lại không đến?”
Bạch Thi Tình vội giải thích cho Hạ Thiên: “Sơn Hải giới có quy định, trừ phi có người vãng sinh. Bằng không, Hắc Bạch Vô Thường sẽ không được xuất hiện trong kỳ bát trọng giới.”
“Lấy cớ nhiều quá.” Hạ Thiên càng thêm khinh thường, lười biếng nói: “Ta thấy hắn ta chính là sợ bị ta xử lý, cho nên hắn ta mới trốn tránh ở một nơi nào đó không dám xuất hiện.”
Bạch Bích Tiêu nhịn không được liếc mắt nói: “Bạch Vô Thường đại nhân là cao thủ ngoài hội trưởng lão và Ngũ đế, làm sao có thể sợ một người mặt đất như ngươi chứ?”
“Mấy vị thần vệ đại nhân, có phải đã có hiểu lầm gì ở đây hay không?”
Lúc này, Bạch Thi Tình nhịn không được thay Hạ Thiên biện minh hai câu: “Vừa rồi, người này trôi trên mặt nước. Nếu không nhờ chúng ta vớt hắn lên, nói không chừng lúc này hắn đã chết rồi, hình như không phải xông vào.”
Mặc dù nàng không tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên làm thế nào để tiến vào, nhưng nàng phát hiện trên người Hạ Thiên ngoại trừ tĩnh linh văn ra thì không còn bất kỳ thương thế nào khác, hiển nhiên không phù hợp với tính chất xông vào.
“Ba người các ngươi lại giúp người ngoài giải vây, có mùi gian tế ở đây đấy.”
Chỉ tiếc, Sa Tu Trúc cũng lười nghe giải thích, trực tiếp cho rằng hai chị em Bạch Thi Tình, bao gồm luôn cả lão nhân cầm lái là gian tế: “Bắt hết lại cho ta, mang về U Minh giao cho Bạch Vô Thường đại nhân thẩm vấn.”
“Ngươi.” Bạch Thi Tình tức đến mức nghẹn họng.
Lửa giận Bạch Thi Tình lại vượt lên sự sợ hãi, mắng to: “Các ngươi có nhầm lẫn hay không? Chúng ta là tộc nhân Phi Diệp tộc, chúng ta chỉ tiện tay cứu người mà thôi, tại sao lại biến thành gian tế?”
“Ngươi còn muốn mạnh miệng. Bắt nàng ta lại cho ta.” Sa Tu Trúc hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho mấy người cầm dây xích bên cạnh.
Những người kia lập tức phi thân ra khỏi mặt nước, rơi xuống boong thuyền, sợi xích trong tay quấn về phía ba người Bạch Thi Tình.
Hạ Thiên tiện tay chộp lấy mấy sợi: “Chút chiêu trò này đừng lấy ra để mất mặt.”
“Ngươi, ngươi, còn ngươi, mau làm thịt tên tiểu tử này cho ta.”
Sa Tu Trúc tùy ý sai khiến ba người đối phó Hạ Thiên, rồi nói với những người còn lại: “Các ngươi mau bắt ba người kia lại cho ta.”
“Sa đại nhân khoan đã.” Lúc này, lão nhân cầm lái vội vàng tiến lên, hành lễ với Sa Tu Trúc, tự giới thiệu: “Lão hủ là gia nô Tộc trưởng Phi Diệp tộc Bạch Dương Huyền. Lần này ta bồi hai vị tiểu thư đến vớt cá mập vảy bạc, trên đường ngẫu nhiên cứu được vị tiểu ca này, cũng không có… A!”
“Lão già, ngươi ồn ào quá.”
Sa Tu Trúc không kiên nhẫn được nữa, lắc trường thương một cái xuyên qua tim lão nhân lái thuyền, sau đó thu hồi thương lại, động tác nhẹ nhõm giống như vừa giết một con kiến.
“Cho dù Bạch Dương Huyền đích thân đến thì như thế nào?”
Sa Tu Trúc nhúng mũi thương vào nước, ánh mắt lạnh như băng bĩu môi một cái: “Chậm trễ tuần thần vệ làm việc, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Bạch Thi Tình nhìn thấy, lại nghe được người kia nói như vậy, không khỏi sợ hãi.
“Linh bá Linh bá, ngươi không thể chết.”
Bạch Bích Tiêu xông lên trước đỡ lấy lão nhân cầm lái: “Ngươi không thể chết, tuyệt đối không thể chết.”
“Nhị, Nhị tiểu thư, xin lỗi, lão nô đi trước.”
Lão nhân cầm lái hiển nhiên hết cách xoay chuyển, ráng chống đỡ một hơi cuối cùng, thấp giọng khuyên: “Mau, mau dùng Phi Diệp phù thông báo cho Tộc trưởng. Nếu không, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm đấy. Người này hắn….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận