Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3571: Ngươi dùng lý do gì để ta buông tha cho ngươi?

Người này nhảy ra khỏi hố, phủi bùn trên người, cảm nhận sức mạnh của cơ thể này, sau đó bất mãn nói: “Nhiếp Trường Quý tìm người nào vậy chứ? Yếu đến muốn mạng. Được rồi, ráng sử dụng để quay về, điều dưỡng cơ thể trước rồi hãy nói. Dù sao cũng còn hơn hai tháng nữa.”
Vừa mới nói xong, đằng sau lưng người này vang lên tiếng cười lạnh: “Ha ha, ngươi không còn hai tháng đâu, mà chỉ còn hai giây.”
“Là ai?” Người này đột nhiên quay người, nhìn thấy một con khỉ lông vàng đang mỉm cười nhìn ông ta, trong lòng không khỏi run lên: “Là ngươi?”
Kim Ti tỷ tỷ nhếch miệng cười: “Đúng, chính là ta. Người khác đều ở đỉnh núi, ta thì ngửi thấy mùi của ngươi ở chân núi, cho nên ta đã chờ ở đây, quả nhiên có thu hoạch.”
“Ngươi muốn như thế nào?” Người này hừ lạnh một tiếng: “Cho dù bây giờ ngươi ra tay giết chết bổn tọa, cũng chỉ là giết một thi thể đã chết mà thôi, không đả thương được căn bản của bổn tọa đâu.”
Kim Ti tỷ tỷ lại càng cười vui vẻ hơn: “Ta chẳng hứng thú giết ngươi, ta chỉ muốn làm một vụ giao dịch với ngươi mà thôi.”
“Giao dịch?” Người này không khỏi hoang mang: “Ngươi không phải mồi nhử Hạ Thiên thả ra chứ?”
“Óc ngươi là óc chó sao? Hắn giết ngươi còn cần hao tâm tổn sức à?” Kim Ti tỷ tỷ khinh thường mắng.
Mặc dù người này không muốn thừa nhận nhưng đúng là có chuyện như vậy, đành phải hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Rất đơn giản.” Kim Ti tỷ tỷ hỏi: “Nếu ngươi đã bắt ta từ khe nứt không gian ra, ngươi hẳn biết ta là ai chứ?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bổn tọa không biết.” Gương mặt người này quá cứng ngắc, không thể biểu hiện sự khinh thường, đành phải trừng mắt: “Lúc đó ta chỉ làm thí nghiệm mà thôi, thật ra các ngươi đều là sản phẩm thất bại.”
Kim Ti tỷ tỷ hỏi tiếp: “Nếu lúc đó thành công, ngươi sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là dùng để cứu toàn bộ đồng tộc bị vây trong tiên mộ.” Người này cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Đến lúc đó, toàn bộ tinh cầu đều nằm trong sự khống chế của Ma tộc chúng ta. Chỉ cần luyện hóa vài tỷ sinh linh trên trái đất, quay về liên minh tu tiên là chuyện trong tầm tay.”
“Được, ta muốn chính là cái này.” Kim Ti tỷ tỷ gật đầu: “Ta cảm giác ta hẳn là người của liên minh tu tiên, chỉ là bị tên ngốc ngươi kéo thần hồn đến đây. Ta có thể giúp ngươi, sau đó các ngươi cần mang ta về liên minh tu tiên.”
Người này lạnh giọng hỏi: “Ngươi có thể cung cấp cho chúng ta thứ gì?”
“Đương nhiên là tin tức của Hạ Thiên rồi.” Kim Ti tỷ tỷ cười nói: “Ngươi cũng đã nhìn thấy, đám người Hạ Thiên khá tin tưởng ta. Chỉ cần ta ở bên cạnh bọn họ, nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay của ta.”
Người này còn hơi nghi ngờ: “Ngươi có thể gạt được Hạ Thiên sao?”
“Cho nên mới nói các ngươi ngu xuẩn.” Kim Ti tỷ tỷ cười nhạt: “Quan trọng nhất không phải là Hạ Thiên tin tưởng mà là nữ nhân bên cạnh Hạ Thiên tin tưởng. Chỉ cần lấy được sự tin tưởng của các nàng, cho dù Hạ Thiên phát hiện được ý đồ của ta, chỉ cần ta không làm hại nữ nhân của hắn, hắn cũng sẽ không làm gì ta.”
Người này suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể thử một lần. Dù sao cũng không cần ông ta bỏ ra cái giá gì: “Được, cứ định như vậy đi. Bổn tọa liên lạc với ngươi như thế nào?”
“Ngươi không thể liên hệ ta, chỉ có ta liên hệ ngươi.” Kim Ti tỷ tỷ cười nói: “Còn nữa, các ngươi cũng phải đưa cho ta một phần bí pháp nâng cao tu vi của ma tộc các ngươi. Nếu không, cảnh giới của ta quá thấp, cũng không tiện làm việc.”
Người kia lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi có thể moi được tin tức của Hạ Thiên, những hy sinh này không tính là gì, nhưng ngươi tốt nhất đừng thất bại quá sớm.”
“Yên tâm đi, ta không ngu xuẩn như ngươi đâu.” Kim Ti tỷ tỷ thản nhiên nói: “Hơn nữa, ta cũng chẳng có địch ý với đám người Hạ Thiên. Hắn cũng không để ý đến ta. Chỉ cần trong thời khắc mấu chốt làm chút việc nhỏ là được.”
Hai người tiếp tục thương lượng một số chi tiết, sau đó riêng mình rời đi.
“Hừ, một con súc sinh lông vàng cũng dám áp chế bổn tọa.” Kim Ti tỷ tỷ đi rồi, người kia không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Chờ bổn tọa dưỡng tốt cơ thể, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
“Nhậm tiên sinh, ta cũng có món nợ cần tính với ngươi.” Nhiếp Côn Bằng không biết xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
“Nhiếp Côn Bằng, ngươi không chết sao?” Người kia có chút ngoài ý muốn: “Hạ Thiên bỏ qua cho ngươi?”
“Hạ Thiên bỏ qua cho ta là vì Tiểu Lý.” Ánh mắt Nhiếp Côn Bằng nhìn chằm chằm người kia, lạnh giọng nói: “Nhưng Nhậm tiên sinh, ngươi định dùng lý do gì để ta buông tha cho ngươi?”
Gương mặt người kia căng lên, có chút tức giận nói: ‘Côn Bằng, ngươi nói gì vậy? Bổn tọa rất xem trọng ngươi, còn dạy ngươi công pháp, giúp ngươi gia tăng cảnh giới, ngươi báo đáp ta như vậy sao?”
Nhiếp Côn Bằng lắc đầu: “Xem ra Hạ Thiên nói đúng, ngươi chỉ đang lợi dụng ta, vậy thì ngươi đi chết đi.”
“Ngươi giết ta cũng vô dụng thôi.” Người kia hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thần thức bất diệt, tìm một cơ thể khác, ta vẫn có thể sống sót.”
“Ta giết không phải là thi thể đã chết, ta giết chính là thần thức của ngươi.” Nhiếp Côn Bằng bỗng nhiên ra tay, bắt lấy đầu người này, đầu ngón tay đâm vào mi tâm: “Cấm Hồn Thuật này là do ngươi dạy cho ta đó, còn nhớ không?”
“Cái này… không.” Người kia la hoảng lên, chỉ là lúc này ông ta đã không còn lực phản kháng, thần thức vỡ nát, trong nháy mắt bị Nhiếp Côn Bằng hút mất.
Nửa ngày sau, Nhiếp Côn Bằng quăng thi thể đi, gương mặt hiện lên nụ cười: “Lần này dễ chịu rồi, bổn tọa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận