Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3712: Tên ngớ ngẩn đó không có bản lãnh gì đâu

“Hạ Thiên, giết ta, các ngươi cũng chẳng có kết quả gì tốt đâu.”
Trường Tinh Tử có thể cảm nhận rõ ràng sinh cơ trong cơ thể mình đang nhanh chóng trôi qua. Đáng tiếc, ông ta không có năng lực, hoàn toàn không có cách phản kháng, chỉ có thể không cam lòng gầm lên.
“Chúng ta chẳng cần có kết quả gì cả.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “Kết quả chỉ để lại cho đám nhân vật phản diện ngớ ngẩn các ngươi mà thôi.”
“Ngươi đừng có mà đắc ý.” Trường Tinh Tử nghiến răng, cố gắng chống đỡ: “Lần này, địa vị của người muốn đối phó các ngươi không thể coi thường. Bần đạo chẳng qua cũng chỉ là đầy tớ mà thôi. Ta đến địa phủ trước chờ các ngươi. Các ngươi cũng sẽ không ở đây quá lâu đâu, ha ha ha.”
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, đáp lại một câu: “Vậy ngươi cứ từ từ đến âm tào địa phủ để chờ đi.”
Phốc.
Trường Tinh Tử lập tức hóa thành một chùm huyết vụ, tản mát bốn phía, sau đó biến mất không thấy đâu.
“Đây là người hay quỷ thế?” Tề Phán Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi nổi da gà: “Tại sao lại có kiểu chết như thế nhỉ?”
Bạch Tiêm Tiêm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Khả năng không phải người cũng chẳng phải quỷ, nhưng xen lẫn giữa hai cái này.”
“Ta chẳng quan tâm ông ta là người hay quỷ.” Hạ Thiên thật sự không để ý đến những thứ đó, hơi khó chịu nói: “Nó cũng chẳng liên quan đến ngươi mà.”
Tề Phán Nguyệt cũng khó chịu trả lời lại: “Con mẹ nó ta không hỏi ngươi, liên quan gì đến ngươi chứ? Ta đang nói chuyện với Tiêm Tiêm mà.”
“Ta phát hiện ngươi chẳng những xấu xí mà còn rất thích ăn đòn.” Hạ Thiên bất mãn nhìn Tề Phán Nguyệt: “Vợ Tiêm Tiêm là người của ta, ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý loạn thất bát tao.”
“Cắt.” Tề Phán Nguyệt cười nhạo: “Ngươi quản thiên quản địa, còn quản luôn việc ta làm bạn với Tiêm Tiêm à.”
Hạ Thiên nói: “Ta đương nhiên quản được. Ngươi có tin hay không, ta chỉ cần nói một tiếng, về sau vợ Tiêm Tiêm sẽ không thèm nhìn ngươi hay không?”
“Thiên ca ca, Phán tỷ tỷ, hai người đừng ồn ào nữa.” Bạch Tiêm Tiêm khó xử nhắc nhở: “Bây giờ quan trọng nhất không phải tìm Tề gia gia sao? Chúng ta còn chưa biết ông ấy đã đi đâu.”
Tề Phán Nguyệt chỉ vào dưới giường, nói: “Hẳn ông ấy đã xuống địa đạo rồi.”
“Không cần phải hẳn là.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngoại trừ nơi này, ông ta chẳng còn chỗ nào khác để đi, đoán cũng không cần đoán.”
“Con mẹ nó ta đoán sao?” Tề Phán Nguyệt trừng mắt nhìn Hạ Thiên: ‘Tránh ra, ta muốn xuống dưới cứu gia gia của ta. Nếu ngươi sợ, ngươi ở bên ngoài đi.”
Nói xong, Tề Phán Nguyệt lướt qua người Hạ Thiên, đi thẳng xuống dưới.
“Phán tỷ tỷ, ngươi cẩn thận một chút.” Bạch Tiêm Tiêm lo lắng nói vọng xuống.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng không cần lo lắng, nàng ta không chết được đâu.”
Bạch Tiêm Tiêm nói: “Nếu bởi vì hờn dỗi mà trúng cạm bẫy của người khác, vậy thì không tốt rồi.”
“Đó chính là vấn đề của nàng ta.” Hạ Thiên tiến lên ôm eo Bạch Tiêm Tiêm, cười nói: “Vợ Tiêm Tiêm, chúng ta xuống dưới xem náo nhiệt đi.”
Không đợi Bạch Tiêm Tiêm nói cái gì, nàng đã cảm thấy eo của mình bị xiết chặt, cơ thể dán sát vào Hạ Thiên, sau đó thân hình lóe lên, đi thẳng xuống ám đạo bên dưới.
Ám đạo này cũng không dài, rất nhanh đã thấy đáy, quả nhiên là một hang động.
Vách tường xung quanh đều gắn đèn, chiếu hang động sáng rực.
Đáy động là một cái hồ nhưng nước không nhiều, còn có rất nhiều tảng đá nhô lên mặt nước.
Trong đó có một tảng đá to như một sân bóng rổ, bên trên còn xây một cái đình.
Bên trong đình có bàn và ghế đá.
Ở đây vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tề lão gia tử, cũng không nhìn thấy Tề Phán Nguyệt đã xuống trước đó, ngược lại có một người xa lạ đang ngồi uống trà trong đình.
Nhìn thấy Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm bước đến, người này vô cùng cung kính đứng dậy: “Hai vị đã đến, chi bằng cùng nhau uống chén trà.”
“Ta không có uống trà.” Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Bạch Tiêm Tiêm hỏi: “Phán tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy vừa mới xuống, ngươi có nhìn thấy tỷ ấy hay không?”
“A, ngươi nói là Tề Phán Nguyệt à? Ta có thấy, ta còn chỉ đường cho nàng ấy nữa mà.” Người xa lạ mỉm cười, lập tức chỉ về một hướng: “Hướng bên kia kìa.”
Bạch Tiêm Tiêm thuận theo hướng người này chỉ nhìn một chút, phát hiện nơi đó có một ngã rẽ, bên dưới còn có một cánh cửa, không biết thông về hướng nào.
“Thiên ca ca, ta qua đó xem một chút.” Bạch Tiêm Tiêm nói với Hạ Thiên.
“Khoan đã.” Người kia mỉm cười, vô cùng lễ phép nói: “Ở đó chỉ có người của Tề gia mới được bước qua. Nếu người khác họ nhất định muốn qua, người đó phải để lại một thứ gì đó.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi hình như cũng không phải người họ Tề.”
“Đúng, ta không phải họ Tề.” Người kia gật đầu: “Cho nên ta ở đây canh giữ bốn mươi năm. Nếu các ngươi muốn qua, các ngươi cũng phải để lại thứ gì đó.”
Bạch Tiêm Tiêm lạnh lùng nói: ‘Ngươi muốn chúng ta ở lại thay thế ngươi canh chừng chỗ này?”
“Đúng.” Người kia gật đầu: “Các ngươi ở lại đây, ta mới có thời gian để vào. Chờ ta lấy được bí quyển rồi, ta sẽ cao chạy xa bay.”
“Vậy tại sao bây giờ ngươi không đi đi?” Bạch Tiêm Tiêm có chút không hiểu: “Nếu ngươi có bản lãnh này, ngươi trực tiếp đoạt bí quyển, sau đó rời đi không được sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiêm Tiêm, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Tên ngốc đó không có bản lãnh đó đâu.”
“Đúng, ta thật sự không có bản lãnh đó.” Người kia bước ra ngoài đình khoảng hai bước, bỗng dưng mặt hồ tách ra, mấy chục sợi dây xích vọt ra khỏi mặt nước, đâm người này thành cái sàng.
“Cái này…” Bạch Tiêm Tiêm không khỏi kinh ngạc: “Thiên ca ca, hắn ta sao thế?”
Hạ Thiên chỉ nhìn, thuận miệng giải thích: “Không có gì đâu, hắn ta bị vây trong cái đình đó mà thôi.”
Vẻ kinh ngạc vẫn chưa tan hết trong mắt Bạch Tiêm Tiêm, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một người, trong lòng cảm khái: “Có sức mạnh như vậy, hẳn người vây khốn hắn ta rất lợi hại. Nói không chừng còn tương đương với âm Hậu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận