Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2179. Dư nghiệt của Vấn Thiên Quân

“Chuyện này, chuyện này sao có thể?”
Nam nhân áo lam trừng to mắt, khắp khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được. Mặc dù tu vi của hắn vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, nhưng điều này chỉ là vì hắn áp chế nhiều năm qua, thật ra muốn đợi sau khi chưởng môn xuất quan, ở trước mặt hắn một lần đột phá, kết xuất Kim Đan. Như vậy, hắn ở trước mặt sư tôn và tất cả trưởng lão cũng sẽ có chút trọng lượng, trở thành Thiếu chưởng môn đối với hắn có không ít ích lợi. Cũng vì vậy mà hắn dám dựa vào Hạ Lãnh để đi mưu hại Mộc Hàm, thậm chí cò kè mặc cả thẻ đánh bạc với vương triều Cơ Thị. Chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ thực lực của Mộc Hàm lại lợi hại như thế, vừa ra tay đã khiến hắn không có chút năng lực chống đỡ, chuyện này tuyệt đối không phải uy áp mà Kim Đan kỳ có thể có.
“Ngươi, ngươi tuyệt đối không phải Kim Đan kỳ...” Sắc mặt của nam nhân áo lam bỗng nhiên trở nên tái nhợt, bởi vì hắn đã nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ, tại sao vị Mộ trưởng lão này muốn che giấu tu vi của mình chứ? Lại liên tưởng đến mục đích nàng gia nhập vào Ngự Tiên Tông, chẳng lẽ nói... Hắn trong nháy mắt không rét mà run.
Mộc Hàm đương nhiên cũng phát giác được vẻ mặt biến hóa của người này, thế là nói với Hạ Lãnh: “Nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, về Thanh Vân Phong trước, việc này sẽ từ từ xử lý.”
Nói xong, giữa không trung lại lần nữa hiện ra một vòng sáng nhàn nhạt, Mộc Hàm mang theo Hạ Thiên chậm rãi đi qua, còn nam nhân áo lam kia bị kéo vào giống như thi thể.
Chỉ chốc lát sau, vòng sáng biến mất.
...
Ngự Tiên Tông, Thanh Vân Phong.
Hạ Lãnh và Mộc Hàm đang ở trong phòng trà nhàn nhã uống trà.
Không bao lâu, một bóng người xinh đẹp đẩy của phòng trà ra, chậm rãi đi vào.
“Như thế nào?” Mộc Hàm nhìn Mị Nhi đi tới, mày ngài vừa nhấc, cười hỏi.
Mị Nhi tùy ý ngồi xuống bên cạnh Mộc Hàm, bưng lên bát trà của nàng uống hai ngụm: “Đó chính là một tên hèn nhát, ta vừa thể hiện ra tu vi, lại sử dụng chút thủ đoạn với hắn thì cái gì cũng đã nhận tội.”
Mộc Hàm vừa cười vừa nói: “Quả nhiên bức cung vẫn là nghề của ngươi.”
“Bớt dùng câu này đi, có ai bức cung lợi hại hơn cái tên lưu manh đáng chết kia, ta chỉ là biết chút da lông.” Mị Nhi liếc mắt nhìn Mộc Hàm, sau đó nói: “Có điều cũng đủ dùng, tên nhóc kia đã nói ra chuyện hắn bán trộm linh thạch của tông môn và dùng quy tắc ngầm với nữ tu nội môn trong những năm qua.”
Mộc Hàm chỉ muốn biết một việc: “Sao hắn biết mục đích chúng ta tới Ngự Tiên Tông?”
“Thật ra hắn cũng không biết.” Mị Nhi cười khẽ một tiếng, thuận miệng nói: “Hoặc có lẽ cái mục đích mà hắn nói hoàn toàn chính là bộ não của hắn tạo ra.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Mộc Hàm hỏi.
Mị Nhi trả lời: “Hắn cho rằng chúng ta tới Ngự Tiên Tông là để truy xét tàn dư của Vấn Thiên Quân.”
“Hả?” Mộc Hàm từ trong lời này nghe được một chút chuyện không giống bình thường, đây là sự nháy bén của nghề nghiệp được tích lũy nhiều năm qua.
“Ngươi đoán không sai.” Mị Nhi trong nháy mắt tiếp thu được ý của Mộc Hàm, cười nhẹ nhàng nói: “Trong Ngự Tiên Tông thật sự có dư nghiệt của Vấn Thiên Quân.”
Mày ngài của Mộc Hàm cau lại: “Trước kia chúng ta ngược lại chưa từng cân nhắc chuyện này, Nguyệt Thanh Nhã đã sửa lại trên dưới Phiêu Miểu tiên môn một lần, không có lý do gì sẽ có cá lọt lưới được.”
“Thỏ khôn có ba hang, huống chi là kiêu hùng như Vấn Thiên Quân.” Mị Nhi cũng không cảm thấy bất ngờ, “Trước khi chúng ta tới Tiên Vân đại lục, Vấn Thiên Quân thật ra đã xếp thế lực vào rất nhiều môn phái, thời gian thậm chí lâu đời hơn Nguyệt Thanh Nhã sinh ra.”
“Vấn Thiên Quân chính là đệ nhất chưởng môn của Đại Đạo Phái, tại sao phải làm loại chuyện này?” Mộc Hàm có chút không rõ, tiếp theo lại nghĩ tới một khả năng: “Trừ phi, hắn...”
Mị Nhi nói tiếp lời mà Mộc Hàm muốn nói ra: “Trừ phi hắn không cảm thấy an toàn, nhất định phải làm như vậy.”
“Chẳng lẽ Vấn Thiên Quân đã sớm biết sự tồn tại của Liên Minh Tu Tiên, cho nên mới sớm bố trí?” Trong lòng Mộc Hàm chậm rãi cân nhắc, lập tức lại lắc đầu: “Không đúng, loại bố trí này căn bản không có chút tác dụng nào đối với Liên Minh Tu Tiên.”
“Hắn gần giống với chúng ta, biết sự tồn tại của Liên Minh Tu Tiên, nhưng cũng không có cái gì chứng minh nó sự thực tồn tại.” Mị Nhi nhấp một ngụm trà, lại nhẹ nhàng gác lại chén trà: “Cũng là muốn từ trong lịch sử của mỗi một môn phái lâu đời đào ra một chút tin tức có liên quan đến Liên Minh Tu Tiên.”
Mộc Hàm lại hỏi: “Dư nghiệt của Vấn Thiên Quân mà hắn nói là ai?”
“Người gọi là dư nghiệt của Vấn Thiên Quân này có chút thú vị.” Môi đỏ của Mị Nhi khẽ mở, cười hết sức vui vẻ: “Thật ra ngươi và ta đều biết, hơn nữa còn có quan hệ.”
“Ai vậy?” Mộc Hàm lười đoán.
Mị Nhi vừa cười vừa nói: “Chính là Liễu Thiếu chưởng môn lúc trước ngươi vẫn luôn truy tìm, hắn là con nuôi của Vấn Thiên Quân, rất sớm đã được sắp xếp tiến vào Ngự Tiên Tông, từng bước vươn đến vị trí Thiếu chưởng môn. Nếu như không phải chúng ta xuất hiện, có lẽ Liễu Thiếu chưởng môn sớm muộn sẽ nắm giữ vị trí đại chưởng môn của Ngự Tiên Tông.”
“Rất tốt.” Mộc Hàm thản nhiên nói, “Cũng coi là chúng ta chó ngáp phải ruồi, sớm tiêu diệt một tai hoạ ngầm.”
“Có điều, Tề Tông Bạch còn dặn dò một chuyện, ta cảm thấy có chút thú vị.” Cách nói chuyện của Mị Nhi đột nhiên thay đổi, nhìn Mộc Hàm: “Có lẽ còn phải hồi báo cho bên phía đảo Thần Tiên một chút.”
Lòng hiếu kỳ của Mộc Hàm nổi lên, hỏi: “Chuyện gì?”
“Liên quan tới một cấm địa.” Mị Nhi chậm rãi đáp: “Ngự Tiên Tông cứ ba trăm năm sẽ mở ra cấm địa thí luyện một lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận