Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2788: Ừm là nhớ hay không nhớ

Bạch Tiêm Tiêm dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Hạ Thiên, nàng cười hỏi: “Vậy ngươi vui vẻ không.”
“Vui vẻ nha, tại sao không vui chứ.” Hạ Thiên nằm trên tảng đá, gối đầu lên đôi chân dài trắng nõn tràn ngập mùi vị thiếu nữ của Bạch Tiêm Tiêm: “Có ngươi ở bên ta, đương nhiên vui rồi.”
Hai tay Bạch Tiêm Tiêm nâng má, có chút tò mò hỏi: “Vậy ngươi không có việc phiền não sao?”
“Phiền não thì không, phiền phức thì lại có.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Một là luôn có đồ đần đến quấy rối ta, hai là các cô vợ đều đến dị giới.”
“Có điều việc này cũng chẳng sao, đồ đần dám đến quấy rồi ta đều bị xử lý, còn về các cô vợ ở dị giới cũng không biết bọn họ đang làm gì, nhưng ta biết bọn họ chắc chắn cũng rất nhớ ta.”
“Hơn nữa sớm muộn gì ta cũng sẽ đi tìm bọn họ.”
“Các cô vợ của ngươi à, rốt cuộc ngươi có mấy người?” Bạch Tiêm Tiêm từ nhỏ đã sống trên đảo, không biết nhiều lắm về chuyện nam nữ, cho nên nghe nói Hạ Thiên có rất nhiều vợ cũng không có phải ứng gì đặc biệt.
Hạ Thiên còn thật sự suy nghĩ, trước giờ hắn chưa từng đếm kỹ vậy nên khi Bạch Tiêm Tiêm nói như vậy hắn không khỏi bắt đầu đếm: “Có vợ Thần Tiên tỷ tỷ, vợ tiểu Kiều, vợ Băng Băng, vợ Hinh Hinh…” Đếm rồi lại đếm, Hạ Thiên đếm đến mức ngủ luôn, rõ ràng coi các vợ thành đếm cừu.
Bạch Tiêm Tiêm nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Thiên, nàng cười nhẹ, hoàn toàn không tính đánh thức hắn, tùy ý để hắn gối đầu lên chân mình, mơ một giấc mộng đẹp.
……
Đại lục Tiên Vân, huyện Thanh Kiếm.
Nơi này thuộc nam cảnh của Cơ Thị hoàn triều, nhưng thời tiết lại bước vào mùa tuyết rơi, mỗi tháng đều có tuyết rơi rất dày hơn mười ngày.
Cho nên phòng ở nơi đây phần lớn đều được xây dựng cực kỳ cao, hơn nữa nền móng đều dùng long đảm thạch cứng rắn, từ xa nhìn lại giống như là từng lầu các trong không trung.
Lúc này, có một chiếc xe tải do hai con thú Tử Giác Long Mã kéo chậm rãi chạy tới.
Lái xe chính là một võ sĩ mặc huyền y rất mỏng manh, nhưng chút cảm giác lạnh lẽo cũng không có, cơ thể ngược lại như một cái lò lửa, bông tuyết dày rơi trên người hắn nhanh chóng hóa thành nước, trượt xuống từ trên khối cơ bắp cứng rắn.
Trong xe có hai mỹ nữ tuyệt sắc đang ngồi, một người xinh đẹp bình tĩnh, một người lạnh lùng, bọn họ chính là Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương.
Mấy ngày trước, hai người đến huyện Thanh Kiếm là Diệp Mộng Oánh và Cố Hàm Sương, nhưng mà Diệp Mộng Oánh chê Cố Hàm Sương tính cách lạnh lùng, chả thú vị tý gì cả, thế là yêu cầu đổi người khác hợp tác.
Mọi người biết không thể nhân từ với tiểu ma nữ này thế nên đều không quan tâm thỉnh cầu của nàng, kết quả nàng bắt đầu la lối om sòm, cuối cùng chỉ có Kiều Tiểu Kiều đồng ý đổi với nàng, cơ mà lại trực tiếp đổi địa phương khác.
Thế là Kiều Tiểu Kiều hợp tác với Cố Hàm Sương đến huyện Thanh Kiếm nơi các kiếm khách tụ hội, mà Diệp Mộng Oánh cùng cháu gái nàng Liễu Vân Mạn thì đi nghe Vạn Quỷ Quật thú vị hơn.
Cố Hàm Sương là kiếm khách, có thể đến huyện Thanh Kiếm đương nhiên rất vui, nhưng tính cách nàng lạnh lùng không tranh giành, dù vui cũng rất ít thể hiện ra mặt.
Kiều Tiểu Kiều từ nhỏ được bồi dưỡng trở thành doanh nhân, hỉ nộ cũng ít khi thể hiện nên đương nhiên mang theo một cỗ khí chất người bề trên.
Có điều nàng vẫn hoạt bát hơn Cố Hàm Sương, đặc biệt là sau khi đến Tiên Vân đại lục, nàng cũng không cần vì gia tộc đi đón bọn họ, tính cách vốn đã bay nhảy chậm rãi được giải phóng.
“Sương Sương tỷ, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ gặp phải một kẻ thù như nào?” Kiều Tiểu Kiều học dáng vẻ của Hạ Thiên, nàng dựa nghiêng vào ghế ngồi, bày ra tư thế thoải mái nhất, lười biếng cười hỏi.
“Không biết, tốt nhất là đừng có kẻ thù.” Cố Hàm Sương lại vô cùng đoan chính, đây là thói quen của nàng, phản xạ được nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ sợ lúc ở một mình cũng vẫn như thế.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười ngồi dậy: “Sương Sương tỷ, ngươi là kẻ luyện kiếm mà lẽ nào không muốn gặp một đối thủ đỉnh cao trên kiếm đạo sao?”
“Kiếm của ta xuất vỏ chính là giết người, cho nên không có đối thủ.” Cố Hàm Sương mặt không cảm xúc trả lời.
Kiều Tiểu Kiều cười ném một quả trong suốt lóng lánh vào trong miệng, cười trêu chọc nói: “Ừm, lời này đúng là có chút mùi vị của chồng.”
Nghe thấy Kiều Tiểu Kiều nhắc đến Hạ Thiên, vẻ mặt của Cố Hàm Sương khó có được mà nhiễm hồng, nàng lắc đầu nói: “Ta không giống hắn, phong độ của chồng thiên hạ hiếm có, ta ngay cả một phần của hắn cũng không bằng.”
Kiều Tiểu Kiều cười nói: “Nếu như chồng nghe được ngươi khen chàng, chắc chắn vui mừng ở bên ngươi mấy ngày.”
“Tiểu Kiều, ngươi đừng chọc ta nữa.” Cố Hàm Sương mặc dù lớn hơn Kiều Tiểu Kiều vài tuổi nhưng tính cách lại càng giống thiếu nữ chưa trải sự đời, thật sự khó mà chống đỡ nổi.
Kiều Tiểu Kiều lại vô cùng hứng thú, nàng tiếp tục cười hỏi: “Sương Sương tỷ, ngươi nhớ chồng không.”
“Ừm.” Cố Hàm Sương xấu hổ trả lời, nhưng lại muốn biểu đạt tình cảm của bản thân nên chỉ có thể nhẹ nhàng nói ừm.
“Ừm là sao, nhớ hay là không nhớ.” Kiều Tiểu Kiều như cười như không liếc nhìn Cố Hàm Sương.
Cố Hàm Sương biết Kiều Tiểu Kiều cố ý, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ vẫn không khỏi đỏ lan đến tay, ngắc ngứ nửa ngày cũng không nói được gì.
“Chồng thích ngươi như thế, lẽ nào ngươi không nhớ hắn tý nào sao?” Kiều Tiểu Kiều tức giận hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận