Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2372. Nam Cung Uyên

Trông thấy Cao Trân Trân thả lỏng trong ngực Mã Hán Khắc, lại thấy cử chỉ của bọn họ có chút thân mật, A Cửu đoán có lẽ hai bọn họ là người yêu, cũng không tiện nói gì thêm chỉ có thể nói: “Vậy ngươi chăm sóc nàng ấy cho tốt, nếu có vấn đề gì thì có thể tới tìm chúng ta, ta và hắn đều là bác sĩ.”
“Được, cảm ơn.”
Mã Hán Khắc gật đầu với A Cửu, sau đó đỡ Cao Trân Trân rời khỏi phòng ăn, muốn quay về phòng của bọn họ.
Mã Hán Khắc và Cao Trân Trân đi khỏi không bao lâu, tráng hán mắt chột hung hăng trừng mắt liếc nhìn phương hướng bọn họ rời đi, xì mắng: “Một đôi cẩu nam nữ, giả vờ giả vịt, khiến cho người ta buồn nôn chết đi được.”
“Ngươi mắng người ta sau lưng cũng đâu phải quân tử gì đâu.” A Cửu có chút bất mãn nói.
Tráng hán mắt chột quay đầu nhìn A Cửu, lạnh lùng nói: “Món nợ của chúng ta còn chưa xong đâu, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ, chứng minh ngươi chính là tên lừa gạt kia, còn có tập đoàn Thần Dược gì đó, ta cũng sẽ bắt bọn họ trả giá.”
“Tên đần nhà ngươi đúng là gợi đòn.”
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với người kia, “Đã nói Cửu nha đầu không phải kẻ lừa đảo, người ngươi gặp phải không thể nào là Cửu nha đầu được, mà là người khác giả mạo.”
Tráng hán mắt chột tức giận vô cùng, mắng lại Hạ Thiên: “Rõ ràng lớn lên giống nhau y đúc, làm sao có thể giả mạo được.”
“Muốn dáng vẻ giống nhau là việc quá đơn giản, ta có ít nhất mười mấy phương pháp có thể làm ra.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tại ngươi ngu ngốc không phân biệt được mà thôi, biết rõ chân tướng rồi còn không dám đối mặt với thực tế, đúng là đồ đần cũng không xứng để làm.”
“Tùy ngươi nói đấy.” Tráng hán mắt chột mặc kệ Hạ Thiên mỉa mai, vẫn kiên trì ý nghĩ của bản thân: “Việc này chưa xong đâu.”
Nói xong câu uy hiếp mà không phải là uy hiếp này, tráng hán mắt chột quăng đồ ăn đi, rồi giận đùng đùng rời khỏi.
“Tốt rồi, tất cả bóng đèn đều đi hết.”
Hạ Thiên liếc nhìn phòng ăn trống rỗng, cười hì hì nói: “Cửu nha đầu, ta bón cơm cho nàng nha.”
A Cửu đẩy đĩa bò bít tết mà Hạ Thiên đưa tới, thản nhiên nói: “Chàng không cảm thấy lạ sao?”
“Cửu nha đầu, nàng đúng là rất kỳ lạ.” Hạ Thiên gật đầu nói, “Rõ ràng vừa nãy lúc tắm nàng kêu đói bụng, vậy mà bây giờ lại không ăn cái gì.”
A Cửu trong lòng ngao ngán, oán thầm nói: “Ta đói hả, ta nói vậy là để chàng bớt hành hạ ta một chút!”
“A—” Lúc này, trên boong thuyền bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thê lương thảm thiết.
“Hửm?” A Cửu lập tức đặt dĩa xuống, lách người ra khỏi phòng ăn.
Hạ Thiên nhìn đồ ăn ở trên bàn, lắc đầu nói: “Cửu nha đầu, lãng phí đồ ăn là không đúng, nàng nên ăn thêm chút đi thì mới có sức chứ…” A Cửu lúc này đã đến boong thuyền, không nghe thấy lời của Hạ Thiên, mà dù có nghe thấy thì nàng cũng làm như không nghe thấy.
Trên boong thuyền không biết từ lúc nào có thêm một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm một con dao găm hình rắn, vẻ mặt tươi cười liếc nhìn người nằm trong vũng máu.
Người ngã trong vũng máu chính là Cao Trân Trân trước đó tinh thần không ổn định, chỉ là người bạn ngoại quốc vốn đỡ nàng lại không thấy bóng dáng đâu, trái lại là tráng hán mắt chột chắn trước người nàng, đang căm tức nhìn nam nhân trẻ tuổi bỗng dưng xuất hiện kia.
“Ngươi là ai? Từ đâu chui ra?” Tráng hán mắt chột dùng con mắt còn lại trừng hắn, ý đồ tạo nên khí thế bá đạo, “Tại sao lại đột nhiên ra tay đả thương người khác.”
“Đúng là lắm chuyện, nhưng ta có thể trả lời ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi kia cười cười, dao găm hình rắn chuyển động linh hoạt trong tay hắn: “Ta là Nam Cung Uyên, đi lên từ đáy thuyền.”
“Về phần tại sao lại đả thương nàng ta, thì nguyên nhân quá phức tạp, không rảnh nói ra ngoài, tóm lại là ta tới giết nữ nhân này, ngươi chắc chắn muốn giúp nàng à? ’
“Phi, ta không thân cũng chẳng quen nữ nhân này, sao ta phải giúp nàng chứ.” Tráng hán mặt chột cười nhạo một tiếng, tiếp đó lại có phần nghĩa khí nói: “Nhưng nhìn nữ nhân té trước mặt mình lại không giúp đỡ, thì không phải chuyện ông đây làm được.”
“Vậy thì đành phải giết cả ngươi thôi.”
Nam nhân trẻ tuổi trào phúng nói, thân ảnh như quỷ mị vọt đến trước mặt tráng hán mắt chột, dao găm hình rắn dường như sống lại, quay nửa vòng giữa không trung rồi đâm vào cổ tráng hán.
“Ầm!”
Nam nhân trẻ tuổi cũng không được như ý nguyện, cơ thể hắn bắn ngược ra ngoài mười mấy mét: “Trên thuyền còn có cao thủ ư?”
“Cao thủ thì không dám nhận, chỉ là ở trước mặt ta ai cũng không thể tùy tiện giết người.” A Cửu tiến lên lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi kia.
“Ồ?”
Nam nhân trẻ tuổi liếc nhìn A Cửu, lập tức nở nụ cười: “Ngươi là trợ thủ của Y Tiểu m? Được đấy, đều ở trên danh sách ám sát của ta, đúng là đỡ phải tốn thời gian đi tìm ngươi, hôm nay giải quyết gọn luôn.”
“Ngươi là sát thủ?”
A Cửu lạnh lùng hỏi: “Ai phái ngươi tới?”
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: “Ta là người có đạo đức nghề nghiệp, dĩ nhiên sẽ không để lộ tên chủ thuê.”
“Vậy sao ngươi tìm được nơi này?” A Cửu hỏi tiếp.
“Chuyện này thì có thể trả lời nha.”
Nam nhân trẻ tuổi chỉ chỉ Cao Trân Trân, “Ta cài định vị trên người nữ nhân này, vốn định câu con cá khác, ai mà ngờ lại câu được con cá lớn là ngươi, thật sự là lãi to.”
“Chỉ sợ ngươi nói ngược rồi.”
Trong mắt A Cửu tràn đầy sự lạnh lùng: “Lần này rõ ràng là ngươi chết chắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận