Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4118: Bây giờ ta đi xử lý bà ta

“Ngươi nghe ai nói?”
Hạ Thiên nghe xong, không khỏi hỏi ngược lại.
“Tại sao ngươi biết là ta nghe nói?” Tô Mộng Lệ có chút ngoài ý muốn: “Mà không phải là ta tận mắt nhìn thấy?”
Ban đầu, nàng tưởng Hạ Thiên sẽ hỏi nàng chi tiết cụ thể, nghĩ không ra hắn đã nhìn thấu được nơi phát ra tin tức của nàng.
“Khi đó, ngươi vẫn còn ở bên trong bí cảnh Thiên Cung.”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Trừ phi ngươi có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, nhưng đáng tiếc ngươi không có.”
Tô Mộng Lệ cũng hiểu được, nàng được cung chủ Thiên Cung tách ra sau khi gặp Hạ Thiên bên trong bí cảnh Thiên Cung, mà khi đó Dạ Ngọc Mị cùng với Isabella hẳn đã gặp nguy hiểm rồi.
Nàng tất nhiên không có khả năng biết tình huống cụ thể của Dạ Ngọc Mị và Isabella. Nếu không tận mắt nhìn thấy, vậy cũng chỉ có thể nghe nói mà thôi.
“Đúng là nghe nói.” Tô Mộng Lệ gật đầu thừa nhận: “Về phần là ai, tạm thời ta không thể nói cho ngươi biết được. Ta còn phải tìm hiểu nội tình của người đó nữa. Chờ ta moi ra được thứ mà ta muốn biết, ta giao người đó cho ngươi, như thế nào?”
Hạ Thiên hoàn toàn chẳng quan tâm: “Tùy ngươi.”
“Chẳng lẽ ngươi tuyệt không quan tâm tin tức này là thật hay giả sao?”
Tô Mộng Lệ thấy Hạ Thiên đứng dậy muốn rời đi, không khỏi có chút cảm thấy kỳ quái: “Nói không chừng ta có thể từ miệng người kia biết được Isabella ở đâu thì sao?” “Không cần nghĩ cũng biết tin tức này là giả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Muội muội chân dài và vợ sát thủ đều là Độ Kiếp Kỳ. Cho dù đánh không lại Võ La Thần Quân, muốn tránh thoát vẫn có khả năng. Huống chi, tên Võ La Thần Quân rất nhanh đã đến bí cảnh, cũng không tốn thời gian quá nhiều ở bên ngoài.”
Tô Mộng Lệ có chút không hiểu nhìn Hạ Thiên: “Hiện tại nữ nhân của mình tung tích không rõ, cũng không có tung tích, ngươi tuyệt không sốt ruột, tuyệt không lo lắng sao? Hay là ngươi người thì đa tình, thật ra lại là người vô tình?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bây giờ ta nên khóc lớn, rồi làm loạn, ăn không ngon, ngủ không yên, vậy ta mới được xem là biểu hiện bình thường?”
“Đúng, ít nhất người khác nhìn vào mới thấy nó phù hợp.”
Tô Mộng Lệ gật đầu: “Ngươi quá bình tĩnh, cảm giác giống như người không có tim.”
Hạ Thiên có chút không thể nói nổi: “Người khác thấy thế nào, liên quan gì đến ta? Xưa nay ta không quan tâm suy nghĩ của kẻ ngốc.”
Tô Mộng Lệ còn đang định nói tiếp cái gì đó, Hạ Thiên đã mất kiên nhẫn.
“Ngươi không cần nhiều lời nữa.” Hạ Thiên tiến lên nắm lấy vai Tô Mộng Lệ: “Nếu ngươi còn muốn kéo dài thời gian của ta, ta có thể nói thẳng, ngươi không cần làm nhiều chuyện như vậy.”
Miệng Tô Mộng Lệ giật giật, nhưng cũng không phát ra âm thanh nào: “Nếu đã bị ngươi phát hiện, ngươi có thể giúp ta không?”
“Không cần phải như vậy. Khi nói chuyện với ta, không ai có thể nghe lén được.”
Hạ Thiên lười biếng trả lời, đồng thời giữa ngón tay lộ ra một cây ngân châm, đâm vào người Tô Mộng Lệ hai lần: “Còn nữa, về sau tìm ta nhờ giúp đỡ, ngươi cứ trực tiếp lên tiếng, không cần thiết phải quanh co lòng vòng.”
Ọe. Tô Mộng Lệ bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, há miệng phun ra một ngụm máu, bên trong còn có một thứ to bằng hạt đậu.
Nàng thấy vậy, lập tức nhấc chân nghiền nát hạt đậu kia thành mảnh nhỏ, sau đó thở phào một hơi: “Phù, thoải mái hơn rồi.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Nói thẳng đi, chuyện gì xảy ra vậy?” Trán Tô Mộng Lệ đổ mồ hôi lạnh, nhìn xung quanh, xác định không phát hiện được điểm gì bất thường, lúc này mới chịu lên tiếng: “Thủ lĩnh tổ chức kia là một lão yêu bà, hơn nữa còn có năng lực kỳ quái. Chỉ cần bắt người khác nuốt vào một hạt giống, bà ta có thể nghe lén người này nói chuyện với người khác.”
“Lão yêu bà đó ở đâu?” Hạ Thiên hỏi.
Tô Mộng Lệ đáp: “Bà ta bảo ta kìm chân ngươi, để bà ta thuận tiện thiết lập cạm bẫy ở Tiểu Tiên Giới chờ ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi đúng là không nghe lời. Ngươi cứ để ta đến Tiểu Tiên Giới, bây giờ bà ta cũng đã chết, ngươi cũng không cần chịu tội.”
“Không được.”
Tô Mộng Lệ thành thật nói: “Ta nhất định phải đến gặp ngươi, nhắc nhở ngươi một chút, lão yêu bà kia thật không đơn giản. Nếu trước khi đối kháng ngươi không hiểu rõ bà ta, ngươi rất có khả năng trúng chiêu của bà ta.”
“Trúng chiêu thì như thế nào? Ta cũng có thể xử lý bà ta như bình thường.” Hạ Thiên hoàn toàn tự tin đối với bản thân. Tô Mộng Lệ nghe xong, cười khổ một tiếng: “Trên người bà ta hẳn có mảnh vỡ ý chí trái đất, cho nên bà ta rất quỷ dị, cũng khó bắt được. Cho dù ngươi đã khôi phục tu vi Độ Kiếp Kỳ, nhưng ngươi sống ở trái đất, dính qua bụi khí sơn thủy ở đây, nhiều khi sẽ bị trúng chiêu trong nháy mắt.”
Hạ Thiên ngược lại cũng không phủ nhận điều này. Hắn đã sớm phát hiện bên trong mảnh vỡ ý chí trái đất có khí tức pháp tắc.
“Hơn nữa, mảnh vỡ trên người lão yêu bà đó hẳn không nhỏ.” Tô Mộng Lệ trịnh trọng nói với Hạ Thiên: “Nếu không, ta cũng không dễ trúng chiêu như vậy.”
“Không sao. Bây giờ ta đi xử lý bà ta.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm.
Hắn nhất định phải đến Tiểu Tiên Giới, mặc kệ Dạ Ngọc Mị có còn ở đó hay không, hắn cũng phải đến đó xem xét một phen.
Tô Mộng Lệ nói: “Được, vậy ta đi cùng ngươi.”
Hạ Thiên cũng không phản đối, chỉ phóng người lên, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Tô Mộng Lệ lập tức đi theo.
Nửa tiếng sau, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra.
Lục Ngạc bước vào, nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, chậm rãi ngồi xuống, tay không cắm vào tim nữ nhân tóc xanh, moi ra một hạt giống màu xanh, chậm rãi bỏ vào miệng của mình.
Rất nhanh, thi thể nữ nhân tóc xanh biến thành một đống tro bụi, tiêu tán theo gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận