Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1773. Bạn bè tụ hội

Cửa kính xe hạ xuống, chào hỏi Thạch Thuần là một nữ hài tử, hơn nữa dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, nhưng nàng đang ngồi ở vị trí phó lái, còn vị trí lái xe là một nam nhân trẻ tuổi.
“Dương Phi, là ngươi à.” Thạch Thuần hơi ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng giới thiệu với Hạ Thiên: “Đây là bạn học của ta, họ Dương, tên Phi, Phi trong Phi tử.”
“Dương Phi, Thạch Thuần, chúng ta đi vào trong đợi Dương Hoan Hoan đi.” Lúc này, Vân Chân Chân vừa bước tới: “Ta vừa mới gửi tin nhắn cho nàng, lát nữa nàng mới tới.”
Chiếc Lamborghini cũng nhanh chóng dừng lại, ngay sau đó, một nhóm năm người hai nam ba nữ bước vào.
“Hình như trang trại này không có khách đến.” Thạch Thuần thuận miệng nói, thật ra không phải là không có khách, đúng hơn là ngoài bọn hắn ra thì không nhìn thấy khách hàng nào khác.
“Cũng không phải, bình thường trang trại này buôn bán cũng không tệ, nhưng tối nay chúng ta đã bao hết trang trại này rồi.” Vân Chân Chân cười nhẹ: “Đúng rồi, hình như trang trại này do một người họ hàng bạn trai của Dương Hoan Hoan mở, chính nàng đã bao hết trang trại. Thạch Thuần nàng hiếm khi trở về, chúng ta không muốn thêm chuyện, thanh tịnh chút cũng tốt.”
“Ừ, là ý như vậy hả.” Thạch Thuần hiểu.
“Đi thôi, chúng ta vào trong đi, có một phòng riêng lớn.” Vân Chân Chân dẫn đường phía trước: “Tuy không có khách khác, nhưng vẫn nên vào phòng riêng đi, yên tĩnh hơn chút, nếu không phục vụ đi tới đi lui cũng không tốt.”
Mọi người nhanh chóng vào phòng riêng, phục vụ đã đợi sẵn ở bên trong, trong phòng có hai chiếc sô pha, Thạch Thuần kéo Hạ Thiên ngồi xuống ghế sô pha, bên kia, Dương Phi và bạn trai nàng là người lái chiếc Lamborghini cũng ngồi xuống.
“Thạch Thuần, Dương Phi, hai người các ngươi giới thiệu người nhà một chút đi.” Lúc này, Vân Chân Chân mở miệng nói.
“Ờ, đây là bạn trai tạm thời đến cho đủ số của ta, tên là Hạ Thiên.” Thạch Thuần giới thiệu với vẻ rất tùy ý.
“Hạ Thiên?” Bạn trai của Dương Phi có chút ngạc nhiên: “Cái tên này không quá phổ biến.”
“Ngươi từng nghe tới cái tên này sao?” Thạch Thuần có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ người này biết danh tiếng của anh rể sao?
“Ừ, đúng là có nghe nói qua, từng có một vị thần y cũng tên như vậy.” Người nọ gật đầu: “Nhưng vị thần y đó hiện giờ hẳn đã hơn ba mươi tuổi rồi, cũng không trẻ như bạn trai của ngươi.”
Khẽ mỉm cười với Thạch Thuần, nam tử trẻ tuổi này tiếp tục nói: “Đúng rồi, để ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Đoàn Ngọc, không phải Đoàn Ngọc trong thiên long bát bộ, mà là Ngọc trong Giả Bảo Ngọc.”
“Ngươi lại cùng tên với thần y à.” Thạch Thuần chớp mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó lại nhìn về phía Đoàn Ngọc: “Đúng rồi, Đoàn đại soái ca, ngươi đã từng gặp thần y đó rồi sao?”
“Đương nhiên là chưa, ta cũng chỉ nghe đồn mà thôi.” Đoàn Ngọc lắc đầu: “Thật ra có phải thật sự có một vị thần y như vậy hay không thì ta cũng không chắc lắm.”
“Như vậy à, ta còn tưởng bạn trai tạm thời lôi tới đây là thần y đấy.” Thạch Thuần cười hì hì, sau đó nhìn về phía Dương Phi: “Này, ta nói này Dương quý phi, bạn trai này của ngươi thiếu chút nữa chính là hoàng đế, rất xứng với ngươi đó.”
“Được rồi, Thạch Thuần, ngươi đừng sắp đặt cho ta nữa, cái gì mà Dương quý phi chứ, ai chẳng biết Thạch đại tiểu thư ngươi mới là công chúa thật sự của thành phố Mộc Dương chúng ta.” Dương Phi cho Thạch Thuần một ánh mắt xem thường: “Ta và Chân Chân, Hoan Hoan ba người cũng được coi là gia thế không tệ ở Mộc Dương, nhưng sao có thể so với ngươi được chứ?”
Ngừng lại một chút, Dương Phi lại cười nói: “Nhưng điều ta hâm mộ nhất không phải là gia thế của ngươi, ngược lại khuôn mặt và thân hình này của ngươi mới khiến ta có chút ghen tị, này, ta nói Thạch Thuần, sao ngực ngươi có vẻ càng ngày càng lớn vậy? Cho ta sờ thử xem.”
Dương Phi nói xong thật sự đưa tay sờ soạng Thạch Thuần.
“Không được.” Thạch Thuần tránh ra: “Ta phải giữ cho chồng tương lai của ta, bạn trai tạm thời này của ta còn chưa có cơ hội này đâu.”
“Thạch Thuần ngươi cũng quá keo kiệt rồi.” Dương Phi bĩu môi: “Bỏ đi, không sờ thì không sờ, người tự xưng là bạn trai tạm thời này của ngươi, rốt cuộc làm gì vậy?”
“Hắn à, chẳng làm gì cả.” Thạch Thuần cười hì hì.
“Thạch Thuần ngươi lại nói dối vớ vẩn chứ gì!” Vân Chân Chân bất mãn: “Cái này ngươi học được lúc học đại học ở Vọng Cảng đúng không? Bỏ đi, Dương Phi, ngươi cũng đừng hỏi nữa, chắc nàng sợ bị chúng ta cướp mất bảo bối nàng cất giấu đây mà.”
“Không...” Hạ Thiên muốn nói, nhưng Thạch Thuần lập tức dùng bàn tay nhỏ bé trắng mềm che miệng Hạ Thiên, rõ ràng đang lo Hạ Thiên nói ra gì đó làm người khác tổn thương.
Theo suy đoán của Thạch Thuần, anh rể này rất có thể sẽ nói hai bạn học nữ này của nàng không xinh đẹp, hắn sẽ không coi trọng kiểu người như các nàng.
“Xem đi, Thạch Thuần này quản nghiêm đến mức, ngay cả nói cũng không cho bạn trai nói luôn.” Vân Chân Chân có chút không nói nên lời: “Được rồi, Đoàn Ngọc, ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ không thể nói chứ?”
“Không đâu, Đoàn Ngọc muốn nói gì cũng được.” Dương Phi lập tức nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận