Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3704: Tại sao ta lại phải phủ nhận?

“Ngươi, ngươi không phải người của Độn Độc Tông?”
Mắt Lâm Cao Đức hơi mờ, nhìn không thấy rõ mặt người đến, đành phải quát hỏi: “Vì sao ngươi lại núp trong số bọn họ?”
Người đến dĩ nhiên là Hạ Thiên.
“Lão đầu nhi, lỗ tai ngươi điếc hay là mắt ngươi mù?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Không phải vừa nãy ta đã nói sao? Bởi vì chơi vui.”
“Chơi vui?” Lâm Cao Đức mở to mắt, kinh ngạc cực độ: “Chỉ vì một nguyên nhân qua loa đến như thế, ngươi lại giết bốn nhân mạng?”
Hạ Thiên nói: “Thôi đừng nói nhảm nữa, bọn họ trúng độc của chính mình mà chết, liên quan gì đến ta?”
“Thế nhưng ngươi đã giết một người trong số đó.” Lâm Cao Đức tức điên lên, không còn quan tâm vì sao Hạ Thiên lại xuất hiện vào lúc này, chỉ biết quấn lấy việc Hạ Thiên giết người: “Vừa rồi ngươi đã chính miệng nói ra, chẳng lẽ ngươi còn muốn phủ nhận?”
Hạ Thiên nhìn Lâm Cao Đức giống như nhìn thằng ngốc: “Tại sao ta lại phải phủ nhận? Tên ngốc đó là do ta giết đấy, ngươi có ý kiến?”
“Ngươi, ngươi giết người, vì sao ngươi lại còn hờ hững đến như vậy?” Lâm Cao Đức thật sự không thể nào hiểu được: “Các ngươi quả nhiên là một đám tội phạm giết người hung ác tàn bạo, lãnh huyết vô tình.”
“Đúng là có bệnh.” Hạ Thiên không thèm để ý đến lão gia hỏa kia nữa.
A Cửu nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt kỳ quái: “Ngươi không phải giả mạo chứ?”
“Cửu nha đầu, nàng muốn ăn đòn à?” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên đến trước mặt A Cửu, thuận tay ôm eo của nàng: “Không có việc gì thì đừng hoài nghi chồng của mình chứ.”
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà, ngươi đừng thừa cơ tìm lý do chiếm tiện nghi của ta.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Vừa rồi ngươi đi đâu thế? Tại sao ngươi lại xen lẫn với những người kia?”
Hạ Thiên mỉm cười đáp: “Không phải xen lẫn mà là cảm thấy nhàm chán, cho nên ta mới chơi với bọn họ một chút.”
Nói xong, hắn kín đáo đưa chiếc mặt nạ quỷ trong tay cho A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng nhìn thấy cái mặt nạ này có phải rất đẹp không?”
“Đẹp cái rắm.” A Cửu tức giận trả lời một câu: “Ngươi không đứng đắn gì cả. Ngươi cảm thấy đây là thời điểm để nói mấy cái này sao?”
Hạ Thiên nhìn lướt qua xung quanh, khinh thường nói: “Vì sao lại không phải?”
“Được rồi, có nói ngươi cũng không thông.” A Cửu lắc đầu, cũng không nói nhiều với Hạ Thiên nữa.
Lâm Cao Đức thấy mình không được để ý đến, tức giận đến mức giơ chân: “Các ngươi đừng tưởng rằng người của Độn Độc Tông chết thì ta không làm gì được các ngươi.”
“Này, lão đầu nhi, nếu ngươi có mời cao thủ, ngươi hãy mau gọi ra đi, nếu không sẽ không có thời gian đâu.” Hạ Thiên mỉm cười thúc giục.
Lâm Cao Đức hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay, ta nhất định phải xử lý các ngươi. Phù Lương tuyệt đối không cho phép Tề gia các ngươi ngông cuồng như thế, càng không có khả năng để các ngươi ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Nói dễ nghe quá, chính bản thân ngươi cũng đã giết không ít người.” Tề Ngữ Thi lạnh lùng nhìn Lâm Cao Đức, bắt đầu châm chọc: “Mấy năm qua, ngươi lợi dụng quyền uy và danh vọng của mình, tư thiết hình đường, không biết đã hại chết bao nhiêu người. Tại sao ngươi không giải quyết mình ngay tại chỗ luôn đi.”
“Làm càn!” Lâm Cao Đức một lần nữa tức giận, chỉ vào Tề Ngữ Thi mà mắng: “Các ngươi lạm sát kẻ vô tội, tội ác tày trời. Lão phu đang đứng về phía chính nghĩa, trừng ác dương thiện.”
A Cửu cười lạnh: “Cái gọi là thiện ác là do miệng ngươi nói ra thôi.”
“Các ngươi giết người, tất cả mọi người đều tận mắt nhì thấy, tình huống rõ như ban ngày, ngươi có giảo biện cũng vô dụng thôi.” Lâm Cao Đức lạnh lùng nói: “Hôm nay, các ngươi chắc chắn sẽ phải nhận… A!”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên một cước đạp qua, đạp bay Lâm Cao Đức ra ngoài.
Lâm Cao Đức bay ra ngoài như quả bóng da, bay mấy trăm mét, đụng ngã một tảng đá mới dừng lại, mắt thấy không thể sống nổi.
“Lại giết người sao? Bọn họ giết Lâm lão rồi.”
“Mọi người cùng nhau xông lên, giết chết bọn họ báo thù cho Lâm lão.”
“Đừng để bọn họ chạy mất.”
Người vây xem một lần nữa kêu lên sợ hãi, có một số người còn thừa cơ hô khẩu hiệu, muốn giật dây người khác tiến lên.
“Tất cả câm miệng cho ta.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Không muốn chết thì biến sang một bên. Còn không, kết quả giống như lão đầu nhi kia đấy.”
Đám người kia lập tức im bặt, sau đó tan tác như chim muông, biến mất không thấy đâu.
“Ngươi làm như vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết người là do chúng ta giết.” A Cửu tức giận nói.
“Chết thì cũng đã chết rồi. Dù sao hai tên ngu ngốc đó cũng chẳng phải người tốt lành gì.” Hạ Thiên vẫn vẻ mặt chẳng ra sao cả.
A Cửu trừng mắt: “Hai người kia không phải cao thủ, ta có thể giết họ bất cứ lúc nào. Nhưng vấn đề là, người không phải do chúng ta giết, hơn nữa rõ ràng có người đang lập bẫy muốn chúng ta chui vào.”
“Đúng vậy.” Tề Ngữ Thi không khỏi lắc đầu: “Kế hoạch này vẫn còn rất thô ráp, hiện tại còn chưa rõ ràng lắm rốt cuộc là ai làm.”
“Bây giờ vẫn chưa có cơ hội để tìm hiểu.” A Cửu lắc đầu, cảm thán nói: “Vốn ta muốn bắt Lâm Cao Đức làm con cá để câu, kết quả còn chưa nói hết câu, người đã bị ngươi xử lý.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cửu nha đầu, không cần thiết phải phiền phức như vậy. Cho dù có âm mưu quỷ kế gì, cứ hỏi thẳng không được sao?”
“Hỏi thẳng? Hỏi ai?” A Cửu chỉ vào thi thể Lâm Phái Thu và Tống Vận Kỳ: “Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi dự định cứu sống hai người bọn họ nhé?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Hai tên ngốc này còn chưa xứng để ta sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Thế thì hỏi ai?” A Cửu nghi ngờ hỏi.
“Ai làm thì hỏi người đó.” Hạ Thiên cười đáp.
“Ồ, ý của ngươi là…” A Cửu biết Hạ Thiên xưa nay không tùy tiện nói đùa, lập tức ngưng thần quan sát xung quanh, quả nhiên phát hiện được một chút manh mối: “Nếu đã làm đầu trộm đuôi cướp, tại sao không bước ra đây tâm sự trước mặt mọi người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận