Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3764: Mưu tính Bạch gia (1)

“Hồ Thấm Nguyệt phải làm sao bây giờ?”
Bạch Thiên An im lặng một lát, vẫn không nhịn được liền hỏi lại lần nữa: “Cha vẫn đang chờ chúng ta thương lượng xong, sau đó đưa ra ý kiến.”
“Không phải vẫn còn Phong gia và Hoa gia sao?” Nam nhân mập mạp cười khẽ: “Tiểu nương môn Phong gia không phải thích Thiên Hào sao? Hoa gia thì càng không cần phải nói. Lão tổ của bọn họ là đệ tử của lão tổ Bạch gia chúng ta trước kia. Mặc dù bọn họ đã phát triển riêng, nhưng danh phận vẫn còn đó, bọn họ không thể không giúp.”
Bạch Thiên An nói: “Nếu đại ca đã nói như vậy, Phong gia và Hoa gia giao cho đại ca tiếp xúc vậy.”
“Tiếp xúc cái gì?” Nam nhân mập mạp khinh thường nói: “Bọn họ cũng xứng, gọi điện thoại sang, bảo bọn họ tối nay đến đây một chuyến. Nếu không, bọn họ cũng đừng ngây người ở Tuyết Thành nữa.”
Bạch Thiên An không còn lời nào để nói: “Vậy ta làm sao mà báo cáo việc này đây?”
“Lão Thất, ngươi cứ nói với cha là việc đã làm xong.” Nam nhân mập mạp nói: “Lão nhân gia ông bế quan cũng đã một thời gian rồi, không phải nói hôm nay sẽ xuất quan sao? Đại hội giao lưu chiều này còn cần ông ấy có mặt. Dù sao, ông ấy mới là người chủ sự, còn ta chỉ là chân chạy việc.”
“Được, ta biết rồi.” Bạch Thiên An không nói thêm câu nào.
Rất nhanh, cuộc họp gia đình liền giải tán, những người khác riêng phần mình rời đi.
Bạch Thiên An im lặng một hồi, sau đó mới bước ra hậu viện, khởi động cơ quan, tiến vào một tầng hầm.
Trong tầng hầm.
Một lão giả tóc vàng đang ngồi xếp bằng trên giường đá, khí tức mỏng nhạt kéo dài.
Ông chính là gia chủ hiện tại của Bạch gia Tuyết Thành, năm nay đã bảy mươi lăm tuổi, nhưng nhìn sắc mặt và thể trạng lại giống như chỉ vừa năm mươi.
“Cha, là con.” Bạch Thiên An chậm rãi bước đến bên cạnh giường đá, sau đó quỳ xuống.
Lão giả tóc vàng mở mắt, nhìn Bạch Thiên An một chút, thở ra một hơi, chỉ phun ra ba chữ: “Như thế nào?”
“Đại ca nói chuyện cứ giao cho hắn ta xử lý, cam đoan có thể thành.” Bạch Thiên An đáp.
“Nó có thể thành cái rắm. Vật không thành khí.” Lão giả tóc vàng quát lớn: “Ngươi cũng vậy, cứ như thế mà để nó làm chủ?”
Bạch Thiên An đáp: ‘Dù sao hắn ta cũng là đại ca, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Lão giả tóc vàng nói.
“Hơn nữa, đại ca dường như đã tìm được sự giúp đỡ. Hơn phân nửa cao tầng tập đoàn Lăng Tiêu đều bị hắn ta lôi kéo hết.” Bạch Thiên An tận lực giữ giọng nói bình tĩnh: “Nếu như không đồng ý phương pháp của hắn ta, chỉ sợ con cũng không thể ở lại trong tập đoàn được nữa.”
Lão giả tóc vàng hừ lạnh một tiếng, bóp chặt nắm đấm: “Nghịch tử này càng lúc càng không để ta vào mắt. Tuy nhiên không sao, chờ ta đột phá đại nạn, đến lúc đó ta sẽ thu thập nghịch tử này, còn có tiện nhân của phái Tuyết Sơn.”
“Cha tu hành nhiều năm, hồng phúc vô biên, nhất định có thể đột phá đại nạn, trường thọ vạn năm.” Bạch Thiên An vội vàng vuốt mông ngựa.
“Được rồi, mấy lời vuốt mông ngựa này về nói ít nói lại, ta cũng không phải là loại người thích a dua nịnh hót.” Mặc dù lão giả tóc vàng quát Bạch Thiên An hai câu nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Ta bế quan nhiều năm, nghịch tử kia vẫn luôn lá mặt lá trái, nhờ có ngươi điều hòa mới không để nghịch tử kia đoạn mất nguồn cung cấp đan dược cho ta.”
Bạch Thiên An không nhịn được liền hỏi: “Trạng thái của cha bây giờ… được chứ?”
“Đã phá nửa hạn, tăng thêm sáu năm thọ nguyên.” Lão giả tóc vàng hơi tức giận, lẩm bẩm: “Chủ yếu vẫn là linh khí không đủ. Nếu như năm đó có thể cướp được suối Ẩn Nguyệt vào tay thì tốt biết bao.”
Bạch Thiên An lập tức nói: “Cha, gần đây chúng ta phát hiện được hồ Thấm Nguyệt, linh khí khá dồi dào. Nếu có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay, nhất định sẽ có thể trợ giúp cha đột phá.”
“Bao nhiêu năm chưa từng sinh ra linh tuyền, hồ Thấm Nguyệt tất nhiên sẽ dẫn phát phân tranh.” Lão giả tóc vàng chắp tay sau lưng, giọng nói lạnh lại: “Phái Tuyết Sơn nhất định sẽ ra tay. Phong gia, Hoa gia tuyệt đối muốn chia một chén canh, thậm chí còn có Tả gia, Ninh gia… còn người mà ngươi nói là ai?”
“Hạ Thiên.” Bạch Thiên An lập tức bổ sung: “Hạ Thiên của tập đoàn Thần Y thành phố Giang Hải. Có lời đồn hắn là đệ tử của Quỷ Y Trương Minh Đà, sát thần Ngải Luân và Ám Hoàng Lữ Nhân. Chẳng những y thuật kinh người mà tu vi còn thâm bất khả trắc.”
Lão giả tóc vàng hỏi: “Bạch Thiên Hào là do hắn gây thương tích?”
“Đúng.” Bạch Thiên An thành thật trả lời: “Ngũ ca nhìn trúng nữ nhân của Hạ Thiên, mặc dù người này háo sắc nhưng hắn cực kỳ quý trọng nữ nhân của mình, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm. Những người đánh chủ ý vào nữ nhân của hắn trước kia, hơn phân nửa đều chết hết. Cho nên, con đề nghị thay vì là địch với hắn thì chi bằng lôi kéo hắn cùng nhau đối phó phái Tuyết Sơn.”
“Nghịch tử kia nói như thế nào?” Lão giả tóc vàng cũng không trả lời, hỏi ngược lại một câu.
“Đại ca bác bỏ, nói Hạ Thiên không chết, Bạch gia sẽ mất hết mặt mũi.” Bạch Thiên An lộ vẻ không hiểu: “Thật ra con đã nghiên cứu qua Hạ Thiên, chỉ cần không trêu chọc hắn và nữ nhân của hắn, chậm rãi lấy lòng, hắn có thể để cho chúng ta sử dụng.”
Lão giả tóc vàng suy nghĩ một chút, sau đó khoát tay: “Được rồi, mặc dù bản lãnh của kẻ này không tệ, nhưng trầm mê nữ sắc, cách cục quá nhỏ, khó thành đại khí.”
“Thế nhưng…” Bạch Thiên An đang định nói tiếp cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận