Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2679: Đứng đây cho ngươi giết này

Hạ Thiên không quan tâm rốt cuộc linh mạch dưới lòng đất đã chịu đựng tàn phá gì, cũng không có hứng thú phá án. Hắn đến đây cũng chỉ vì tu bổ lại linh mạch bị bỏ sót này mà thôi.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của Hạ Thiên về dụng tâm của người phá hư linh mạch dưới lòng đất. Phá hư long mạch từ vị trí vảy ngược, mục đích của người đó hiển nhiên là muốn phá đi căn cơ tiên tu một đạo của Chung Nam Sơn.
“Thú vị đây.” Hạ Thiên mỉm cười, lẩm bẩm vài tiếng.
Ông cụ gầy gò nghe Hạ Thiên nói, liền hỏi: “Hạ cư sĩ, chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì ngoài ý muốn hay sao?”
“Không có phát hiện gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi dọn ba cái đan đỉnh kia đi, bảo đại sư phụ và hai cô gái trốn xa một chút. Lát nữa có thể sẽ có một trận phong bạo.”
“Hạ cư sĩ muốn bắt đầu sao?” Ông cụ gầy gò thân là Chưởng giáo Trùng Dương cung, tu vi không thấp, tất nhiên cũng biết được linh mạch dưới lòng đất to lớn như thế nào. Mặc dù ông còn chưa rõ ràng lắm phương pháp chữa trị của Hạ Thiên, nhưng ông cũng dự cảm được ông không giúp được gì.
Hạ Thiên gật đầu.
“Nếu là như vậy, tu vi bần đạo quá thấp, đoán chừng cũng không giúp ngươi được cái gì. Vậy làm phiền Hạ cư sĩ, ta xin phép lui trước.” Ông cụ gầy gò gật đầu, sau đó vận chân khí nhấc ba đan đỉnh nhanh chóng rời đi.
Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn ông cụ gầy gò đã đi xa. Lâu rồi hắn không gặp được người thức thời như thế.
Nhưng trên thế giới có người thức thời thì sẽ có người không thức thời.
Sau khi ông cụ gầy gò mang ba đan đỉnh rời đi, một bóng người như ẩn như hiện xuất hiện cách Hạ Thiên không xa.
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không cần xen vào chuyện người khác.” Người này mặc áo tàng hình giống cái mà Cao Kiếm Phong đã nghiên cứu ra, chẳng qua nó có màu trắng, nhìn có vẻ cao cấp hơn. Ánh mắt người này nhìn Hạ Thiên tràn ngập sát khí.
Hạ Thiên mỉm cười: “Nếu ta vẫn xen vào thì sao?”
“Vậy ta cũng chỉ có thể giết ngươi.” Người kia hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một cặp phân thủy thứ (loại vũ khí có hai thanh sắt giống như hai mũi tên nhọn hai đầu), trực chỉ Hạ Thiên: “Ta nói một lần cuối, bây giờ ngươi rời đi còn kịp, sau đó quên hết toàn bộ những chuyện ở đây. Bằng không, ngươi, còn có người nhà của ngươi sẽ chết.”
Hạ Thiên nghe xong, không thể nín được cười, nói với tên sát thủ: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, ngươi nhất định không dám nói ra những lời như thế. Còn nếu ngươi chưa biết ta là ai, bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là ai.” Người kia nghe Hạ Thiên nói xong, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của Tông chủ ta, mặc kệ là ai cũng chỉ có một con đường chết.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vẫy tay với người này: “Vậy ngươi đến đi, ta đứng ở đây chờ ngươi giết.”
“Nếu ngươi đã muốn chết, ngươi cũng đừng trách ta.” Người kia khẽ quát một tiếng, thân hình nhảy lên, cả người trong nháy mắt ẩn hình. Khi xuất hiện lại lần nữa, phân thủy thứ trong tay hắn ta đã đâm vào cơ thể Hạ Thiên.
“Hừ, còn không chịu nổi một kích.” Người kia thu hồi phân thủy thứ, mặt đầy khinh thường đẩy Hạ Thiên. Kết quả, thấy Hạ Thiên không ngã, hắn ta không khỏi ngẩn người: “Tại sao… ngươi không chết?”
“Ngươi mới là muốn chết đấy.” Thái độ Hạ Thiên vẫn hờ hững: “Tim bị đâm vào, ngươi còn không bị thương sao?”
Người kia cúi đầu xuống, phát hiện ngực của mình rịn ra máu tươi, vội la hoảng lên: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Tên sát thủ ngươi quá ngu xuẩn rồi, trí nhớ cũng không được tốt.” Hạ Thiên mỉm cười: “Vừa rồi ngươi thọc mình, nhanh như vậy ngươi đã quên rồi sao?”
“Ta đâm chính ta?” Người kia sững sờ, mất mấy giây mới khôi phục lại tinh thần: “Người ta đâm rõ ràng là ngươi mà.”
Hạ Thiên trêu chọc: “Vậy ngươi nhìn xem trên người ta có vết thương không?”
“Ngươi.” Người kia nhìn trên dưới Hạ Thiên, quả nhiên không hề có vết thương nào. Hắn ta đã hiểu ra: “Ta biết rồi, ngươi nhất định là tu tiên giả. Xem ra ngươi cũng có thủ đoạn, nhưng chút bản lãnh này của ngươi vẫn còn chưa đủ.”
Nói xong, người kia đưa tay lau vết thương, máu tươi trong nháy mắt ngừng lại, vết thương dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khép vào.
“Chút bản lãnh này của ngươi đúng là còn thiếu rất nhiều.” Hạ Thiên nhàm chán khoát tay: “Các ngươi còn có nhân vật nào lợi hại hơn không, mau gọi ra đây hết đi, đừng lãng phí thời gian của ta, ta còn phải tu bổ linh mạch nữa.”
Ánh mắt người kia không còn tràn ngập sát khí như vừa rồi, ngược lại chỉ toàn là sự cảnh giác: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện lần này? Chung Nam Sơn đã cho ngươi chỗ tốt gì?”
“Phản ứng này của ngươi được nè.” Hạ Thiên gật đầu, hơi tán thưởng: “Ngươi phát hiện mình không phải là đối thủ của ta, lập tức thay đổi sách lược, đây cũng được xem là tố chất cơ bản của sát thủ. Tiếc là đầu óc của ngươi ngu quá.”
Người kia tức giận đến toàn thân phát run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng quá đắc ý, ngươi cho rằng ta không giết được ngươi sao?”
“Giết thì giết đi, ta đứng ở đây, hứa không động đậy.” Hạ Thiên đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận