Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3537: Ngươi không phải người trái đất

“Tuy nhiên, nếu muốn làm, thật ra cũng có thể.” Hạ Thiên nói, biểu hiện vẫn hờ hững như cũ: “Chỉ cần ta luyện thành đệ bát châm Nghịch Thiên Bát Châm, ta có thể chân chính nghịch thiên, thay đổi pháp tắc cũng không phải là chuyện không thể nào.”
“Đến lúc đó ngươi sẽ trở thành thần tiên?” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười trêu chọc: “Thần tiên biến người thành chó thành heo đều là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Hạ Thiên nói: “Thật ra đó chính là pháp tắc, vạn sự vạn vật đều có pháp tắc. Đã có pháp tắc, như vậy sẽ tồn tại khả năng thay đổi pháp tắc. Chỉ có thứ không tồn tại mới không cách nào thay đổi.”
“Ngươi không phải đang nói nhảm sao?” Kim Ti tỷ tỷ bất mãn nói: “Ai mà biết cái gì không tồn tại chứ. Ngươi nhất định là đang nói bừa.”
“Ta không muốn nói nhảm với đồ ngớ ngẩn như ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Kim Ti tỷ tỷ càng tức giận hơn: “Ngươi mới là ngớ ngẩn đấy.”
“Đúng vậy, Hạ Thiên, nàng ta nói nàng ta bị mất trí nhớ, ngươi có cách nào giúp nàng ta khôi phục trí nhớ được không?” Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên nhớ lại, nói với Hạ Thiên.
Kim Ti tỷ tỷ sửng sốt một chút: “Hắn chính là bạn trai thần y mà ngươi đã nói?”
“Ta có nói hắn là bạn trai của ta sao?” Ninh Nhụy Nhụy ngẩn ra: “Ta nói là bạn mà?”
“Lừa mình dối người vô dụng thôi.” Kim Ti tỷ tỷ lắc đầu, cảm thán nói: “Dáng dấp tiểu tử này không đẹp trai, nhìn qua cũng chẳng có bản lãnh gì lớn, tại sao ngươi lại đi thích hắn?”
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại: “Ta nói thích hắn từ khi nào?”
“Không cần phải nói, ta cảm nhận được.” Kim Ti tỷ tỷ khẳng định.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Kim Ti tỷ tỷ: “Ngươi còn nói bậy nữa, ta bảo hắn không trị bệnh cho ngươi bây giờ.”
Kim Ti tỷ tỷ rất muốn tìm lại trí nhớ, trong nháy mắt liền thỏa hiệp, làm động tác kéo miệng lại.
Hạ Thiên cẩn thận nhìn hai mắt Kim Ti tỷ tỷ, lập tức nói: “Nàng ta không phải mất trí nhớ, mà là không có trí nhớ.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu.
Kim Ti tỷ tỷ cũng không biết Hạ Thiên nói vậy là có ý gì: “Tại sao ta có cảm giác giống như ngươi đang mắng ta vậy?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên lãnh đạm nói. Hắn hoàn toàn chẳng có hứng thú với con khỉ đột nhiên xuất hiện này, cũng lười lãng phí thời gian trên người nàng ta.
Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được hỏi Hạ Thiên: “Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bản thân nàng ta không phải người trái đất.” Hạ Thiên nói ra suy đoán của mình: “Hẳn có người dùng pháp trận mở ra khe nứt không gian, tùy tiện chộp lấy linh hồn, sau đó không cẩn thận nhét vào cơ thể của một con khỉ. Đây được xem là sản phẩm do thao tác lỗi, cho nên nàng ta hoàn toàn không có trí nhớ ở trái đất, cho nên không có cách nào khôi phục trí nhớ của nàng ta.”
“Còn có tình huống này sao?” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác tầm mắt của mình như được mở rộng.
Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ta thấy ngươi nhất định đang nói bừa.” Kim Ti tỷ tỷ hoàn toàn không tin.
“Có tin hay không thì tùy ngươi. Dù sao cũng đâu liên quan đến ta.” Hạ Thiên ngáp một cái.
“Hừ, ta thấy ngươi đang nói nhảm thì có. Cái gì là khe nứt không gian, cái gì là linh hồn nơi khác, cái gì là pháp trận, tất cả đều do ngươi tự biên tự diễn.” Kim Ti tỷ tỷ rất tức giận trước thái độ phớt lờ của Hạ Thiên, lập tức phản đối tất cả phỏng đoán của hắn: “Ngươi chỉ muốn tán gái, muốn giả bộ, cho nên ngươi mới nói hươu nói vượn ở đây.”
Lúc này, một cánh cửa mở ra, bốn bóng người chậm rãi bước ra.
Trong đó có một lão đầu tử râu quai nón cười nói: “Không, hắn không có nói hươu nói vượn đâu. Ngược lại, hắn nói đều là thật.”
“Ngươi là tên ngốc xuất hiện từ chỗ nào thế?” Kim Ti tỷ tỷ lập tức học theo cách nói của Hạ Thiên, khó chịu trừng mắt nhìn bốn người xa lạ.
Lão giả râu quai nón cười ha hả, ngạo nghễ nói: “Bởi vì pháp trận đó là do ta dựng. Linh hồn của ngươi là do ta ngẫu nhiên chộp được từ trong hư không hỗn độn. Ban đầu, ta tưởng ngươi chết rồi, nghĩ không ra ngươi vẫn còn sống.”
“Sao? Ngươi là lão đầu xấu mà ta thường xuyên mơ thấy?” Kim Ti tỷ tỷ nghe xong, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lập tức ẩn núp sau lưng Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Lão giả râu quai nón cười khẽ: “Cũng không phải nằm mơ đâu. Ta vốn đang làm thí nghiệm, ngoại trừ ngươi còn có rất nhiều linh hồn bị bắt đến. Nhưng bọn họ đều đã được xử lý xong, chỉ còn một con cá lọt lưới là ngươi. Hôm nay vừa lúc ta xử lý luôn.”
“Làm thí nghiệm?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, lên tiếng hỏi: “Các ngươi đang làm thí nghiệm gì thế? Mục đích của thí nghiệm đó là gì?”
“Cô nương, nếu các ngươi muốn biết, chỉ cần gia nhập với chúng ta là được.” Lão giả râu quai nón lên tiếng mời chào Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Gia nhập các ngươi thì thôi đi. Đám ngu ngốc các ngươi hoàn toàn không xứng.”
“Tuổi trẻ nóng tính, khó tránh khỏi tự cho mình quá cao. Ta hiểu.” Lão giả râu quai nón cũng không tức giận, cười khẽ: ‘Tuy nhiên, nếu ngươi từ chối lời đề nghị của ta, các ngươi chính là địch nhân, nhất định sẽ phải chết. Vân Hải, Kỳ Tùng, Quái Thạch, bắt lấy bọn họ cho ta.”
Ba bóng người nhanh chóng tách ra, chiếm một phương, phong kín đường lui của đám người Hạ Thiên.
“Hoàng Sơn Tam Tuyệt?” Nhiếp Tiểu Lý nghe lão giả râu quai nón ra lệnh, không khỏi giật mình. Nàng nhìn thấy ba người này có chút quen thuộc, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi là…”
Ba người kia đều mặc áo bào, nhìn không thấy rõ gương mặt, cũng không thấy thần sắc ba động gì cả.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt tiếp theo, một cảnh tượng hùng vĩ của núi, sông, tùng xuất hiện trong đầu đám người Hạ Thiên. Tất cả đều mắt mờ thần mê, trong khoảnh khắc không biết mình đang ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận