Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4262: Có đủ tư cách để kiêu ngạo

Âm thanh này vang lên không hề có chút dấu hiệu nào.
Nguyệt Thanh Nhã giật mình, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Ngươi là ai?” Cơ Thanh Ảnh vọt đến trước mặt người kia, từ trong tay áo bay ra một thanh đoản kiếm chỉ vào ót người kia.
Những người còn lại đều ra sức cảnh giác, biểu hiện cũng có vẻ khẩn trương.
Các nàng đều là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Tuy nói các nàng còn chưa luyện ra được kiếp lực, chưa thể phát huy được toàn bộ thực lực của Độ Kiếp Kỳ.
Nhưng nói thế nào, các nàng cũng là Độ Kiếp Kỳ. Mặc kệ thần thức hay là ngũ giác đều vượt qua các tu tiên giả khác.
Nhưng người kia có thể tránh thoát tất cả thần thức của mọi người, thẳng đến nơi trọng yếu của đảo Thần Tiên, thực lực này tuyệt đối không thể khinh thường.
“Không cần khẩn trương, bần đạo không có ác ý.” Người đến là một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi tuấn lãng nhưng khí độ ung dung, cử chỉ ưu nhã, để lộ ý vị của một thế ngoại cao nhân.
Nguyệt Thanh Nhã đưa mắt nhìn mấy người Cơ Thanh Ảnh, sau đó thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi từ đâu mà đến, cần làm chuyện gì? Ngươi có thể thông báo tính danh không?”
“Bần đạo chính là Vấn Thiên Đạo Nhân mà các ngươi vừa mới nhắc đến, đến từ hội Chí tôn của liên minh tu tiên.”
Đạo sĩ tuấn lãng cười khẽ, sau đó dò hỏi: “Từ xa đến đây, miệng hơi khô, các ngươi có thể mời ta vào uống chén trà không?”
“Ngươi nói ngươi là, ngươi chính là…”
Cơ Thanh Ảnh giật mình. Vừa nãy các nàng còn thảo luận về người này, nghĩ không ra hắn lại xuất hiện, đúng là không thể tưởng tượng nổi: “Ai biết có phải ngươi đang nghe lén chúng ta nói chuyện, sau đó giả mạo hay không?”
Vấn Thiên Đạo Nhân cũng không có ý định phản bác, nhẹ nhàng phất tay một cái, vẫy lui Cơ Thanh Ảnh, kiếm trong tay áo của nàng cũng rơi vào tay hắn ta.
“Kiếm này chính là thần kiếm hạ phẩm Thính Bộc, đáng tiếc chỉ là phỏng chế, chỉ có sáu thành uy lực.”
“Một tác phẩm ngụy tạo và kém cỏi như thế không nên tồn tại ở thế gian, xúc phạm cái tên thần kiếm, vẫn nên hủy đi thì hơn.”
Vấn Thiên Đạo Nhân nhìn qua thanh kiếm một chút, sau đó tay khẽ run lên, thanh kiếm liền tan thành tro bụi, theo gió phiêu tán.
“Ngươi làm cái gì vậy? Đó là thanh bảo kiếm ta lấy từ bảo khố tông môn ra đấy.”
Cơ Thanh Ảnh khẽ cắn môi, gương mặt chỉ toàn là sự giận dữ, đưa tay đánh tới một chưởng: “Đỡ một kiếm của ta đi.”
Một chưởng này nén giận mà phát, dùng tới tám thành linh lực, ý định dạy cho đối phương một bài học, đồng thời xả giận một chút.
“Đây là Tiêu Dao Chưởng?” Vấn Thiên Đạo Nhân khoan thai đứng im tại chỗ, mặc cho chưởng lực của Cơ Thanh Ảnh đánh vào người hắn, sau đó cau mày: “Đáng tiếc, nó cũng đã bị thay đổi hoàn toàn. Tiêu Dao Chưởng nằm ở hai chữ Tiêu Dao, chưởng lực nhất định phải linh động, không được để lại dấu vết, phiêu nhiên vô tung nhưng lại như thủy triều của một dòng sông, thao thao bất tuyệt. Một khi đánh trúng đối phương, nhất định phải phá hủy tất cả kinh mạch khổng khiếu, không để cho đối phương có sức hoàn thủ.”
Đang khi nói chuyện, bàn tay trái của Vấn Thiên Đạo Nhân khẽ động, giống như một con hồ điệp, nhẹ nhàng nhảy múa.
Nhưng khi chưởng lực còn cách người Cơ Thanh Ảnh chưa đến nửa mét, bỗng nhiên hóa thành hồng thủy cuồn cuộn, ầm ầm lao đến.
Cơ Thanh Ảnh giật mình, vận Phiếu Miểu Bộ muốn tránh né.
Đáng tiếc đã muộn, bởi vì Vấn Thiên Đạo Nhân vừa lúc xuất hiện trên đường lui của nàng, lại một chưởng vào mặt, không chút lưu tình.
Bốp.
Đúng lúc này, Nguyệt Thanh Nhã ra tay, hoành không đánh ra ba chưởng, đỡ được một chưởng của Vấn Thiên Đạo Nhân, lại vung một tay áo lên, cuốn lên một chưởng lực khác, đánh ra bên ngoài đảo Thần Tiên.
“Vị đạo hữu này, hai chưởng vừa rồi của ngươi có thể lấy tính mạng người khác đấy.”
Nguyệt Thanh Nhã ôm lấy Cơ Thanh Ảnh, chậm rãi rơi xuống trước trà hiên, lạnh lùng nói: “Đây chính là không có ác ý mà ngươi nói sao?” “Bây giờ ngươi gọi ta là đạo hữu, điều này có chút không đủ tôn sư trọng đạo.” Vấn Thiên Đạo Nhân lạnh nhạt hất hai tay áo lên, cười nói: “Ta là sư phụ tổ sư sáng lập ra môn phái các ngươi. Cho dù các ngươi gọi ta một tiếng lão tổ, bần đạo cũng nhận nổi.”
Cơ Thanh Ảnh vô cùng tức giận, quát lạnh: “Ta không gọi ngươi là lỗ mũi trâu đã là không tệ rồi. Cho dù ngươi thật sự là Vấn Thiên Đạo Nhân, vậy thì thế nào? Muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, khỏi cần bàn nữa.”
“Tính tình không nhỏ nhỉ, không gọi thì không gọi, tùy các ngươi xưng hô như thế nào.”
Vấn Thiên Đạo Nhân nhẹ gật đầu, có chút cảm khái: “Tuy nhiên, cũng khó trách. Ở cái nơi linh khí mỏng manh này, các ngươi còn có thể tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, xác thực cũng có tư cách kiêu ngạo.”
Hắn đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Thế nhưng, bần đạo cũng có chút hiếu kỳ, ta không nhìn thấy nguyên thần phân bác trên người các ngươi, hay vết tích đạo hợp pháp thể, rốt cuộc các ngươi làm thế nào đạt đến Độ Kiếp Kỳ?”
Cơ Thanh Ảnh trả lời một cách rất dứt khoát: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Đúng là miệng thối, tự luyến đến cực hạn.”
“Tiền bối, nói thẳng đi, mục đích của ngươi đến đây là gì?” Nguyệt Thanh Nhã đổi sang cách xưng hô có chút kính ý, nhẹ giọng nói: “Mặc dù tu vi của ngươi có khả năng cao hơn chúng ta một chút, nhưng chúng ta có đến mười Độ Kiếp Kỳ. Nếu chúng ta cùng nhau toàn lực ứng phó, chỉ sợ ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.”
“Đừng nói mười người, cho dù bảy tám người, bần đạo cũng không chống đỡ được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận