Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4055: Ngươi cũng xứng là thiên hạ đệ nhất

“Cái gì? Hai mươi năm tuổi thọ?”
Nam nhân trẻ tuổi biến sắc, giận dữ nói: “Nói đùa cái gì vậy? Thế gian nào có loại thuyền phí như vậy chứ? Chẳng lẽ các ngươi là người của Ma tộc?”
Tô Vô Song chỉ người chèo thuyền: “Ông ta là người định ra. Ngươi muốn chất vấn thì hỏi ông ta đi.”
“Không sai.”
Người chèo thuyền tiếp lời: “Thuyền phí chính là thu hai mươi năm tuổi thọ. Đương nhiên, nếu các ngươi đến quan thất, tìm được bảo tàng, đồng ý chia một nửa cho ta, như vậy cũng được.”
“Chia ngươi một nửa?”
Nam nhân trẻ tuổi lại càng khinh thường, quát lạnh: “Ngươi thì tính là gì? Chỉ là một người chèo thuyền, cũng xứng ngấp nghé linh khí trong tiên mộ?”
Người chèo thuyền cũng tức giận quát lại: “Vậy thì không cần ngươi xen vào việc của người khác. Các ngươi lên thuyền hay không? Không lên, tiểu lão nhân còn phải chở ba vị khách quý này đi nữa.”
“Lên, chúng ta lên.”
Thiếu nữ xinh đẹp ngược lại rất quả quyết, trực tiếp đồng ý.
“Sư muội.”
Nam nhân trẻ tuổi ngăn lại, nói với thiếu nữ xinh đẹp: “Bọn họ nói không chừng là cùng một bọn, cố ý gài bẫy để hại chúng ta. Giang hồ hiểm ác lắm, muội tuyệt đối đừng…”
Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng nói: ‘Sư huynh, nhiệm vụ quan trọng. Nếu chúng ta không thể đến quan thất đúng lúc, đến lúc đó chúng ta sẽ phải chết. Chúng ta không có thời gian do dự ở đây.”
Nam nhân trẻ tuổi lập tức im lặng.
“Nhà đò, bọn họ lựa chọn trả thuyền phí như thế nào thì chúng ta cũng làm như thế đó, có thể chứ?”
Thiếu nữ xinh đẹp hỏi.
Người chèo thuyền lập tức thu lại sự tức giận, cười nói: ‘Đương nhiên là được rồi. Lên thuyền đi.”
Bịch bịch.
Nhận được sự cho phép, đôi nam nữ nhẹ nhàng vọt lên, nhanh chóng rơi xuống đầu thuyền.
“Ta tên Vũ Lệnh Dao, đệ tử Đào Hoa Nguyên.”
Thiếu nữ xinh đẹp vô cùng khách sáo, tiến hành chào hỏi ba người Hạ Thiên, sau đó chỉ về phía nam nhân trẻ tuổi bên cạnh: ‘Vị này là sư huynh của ta, Vũ Ứng Hàn.”
Nam nhân trẻ tuổi mắt cao hơn đầu, chỉ hừ một tiếng với ba người Hạ Thiên, ý khinh thường lộ rõ trên mặt.
“Thật ngại quá, tính tình của sư huynh ta là như vậy đó.”
Vũ Lệnh Dao xấu hổ mỉm cười: “Không biết ba vị đồng đạo xưng hô như thế nào?”
“Đào Hoa Nguyên?”
Tô Vô Song suy nghĩ, hình như nàng chưa từng nghe qua môn phái này, lập tức trả lời: “Tô Vô Song Phiếu Miểu Tiên Môn.”
Nhiếp Tiểu Lý há to miệng, phát hiện nàng hình như không thuộc về bất kỳ một môn phái nào, đành phải nói: “Ta tên Nhiếp Tiểu Lý, không có môn phái.”
Vũ Lệnh Dao đợi một chút, thấy Hạ Thiên không lên tiếng, đành phải hỏi: “Vị đạo huynh này, ngươi không muốn nói hay là khinh thường kết giao với chúng ta?”
“Đạo huynh thì thôi đi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Vũ Lệnh Dao đối với thái độ trung nhị của Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn, mỉm cười nói: “Hạ đạo huynh thật sự… rất phóng khoáng.”
“Ha ha, ngươi thì tính là cái gì mà tự xưng là đệ nhất thiên hạ.”
Vũ Ứng Hàn hiển nhiên càng thêm khinh thường, trực tiếp châm chọc: “Cũng chỉ có loại đệ tử môn phái nhỏ như các ngươi mới tự cho là đúng, một chút tự hiểu bản thân cũng không có."
Lông mày Tô Vô Song cau lại, khó chịu nói: “Ngươi mới tự cho là đúng đấy. Ăn nói cho dễ nghe một chút, đừng muốn chết ở đây.”
“Ngươi nói cái gì?”
Vũ Ứng Hàn nổi giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Vô Song: ‘Đừng tưởng rằng ngươi là nữ, dung mạo xinh đẹp thì ta không giết ngươi.”
Vũ Lệnh Dao vội vàng ngăn sư huynh của mình, nhẹ giọng quát: “Sư huynh, huynh làm gì vậy? Đừng có làm ẩu, nếu không, đừng trách ta báo cáo lại sư phụ.”
“Hừ.”
Hai tay Vũ Ứng Hàn cầm kiếm, không nói thêm câu nào.
“Thật ngại quá, ta thay sư huynh của mình xin lỗi ngươi.”
Vũ Lệnh Dao âm thầm thở dài, sau đó nói lời xin lỗi đám người Hạ Thiên: “Thật ngại quá, thật ra tính tình của sư huynh ta không xấu, chỉ là hôm nay không biết tại sao…”
Tô Vô Song đưa tay cắt ngang lời nói của Vũ Lệnh Dao: “Sư huynh của ngươi và ngươi có chuyện gì, chúng ta không cảm thấy hứng thú. Chúng ta chỉ là ngồi chung một thuyền thôi mà. Đợi qua bờ bên kia thì không còn liên quan nhau nữa.”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Vũ Ứng Hàn nheo mắt, giọng nói bất thiện: “Nếu tất cả đều đến quan thất Cực Tiên Mộ, đơn giản chính là muốn đoạt linh khí cất chứa bên trong. Đến lúc đó còn không phải tranh sinh tử sao? Sư muội, chi bằng bây giờ chúng ta…”
Vũ Lệnh Dao tức đến mức mặt đỏ lên: “Sư huynh, huynh câm miệng lại đi.”
“Nếu thằng ngu ngươi muốn chết thì có thể nói thẳng.”
Hạ Thiên cũng có chút khó chịu, lười biếng nói: “Bây giờ ta có thể thỏa mãn cho ngươi.”
Vũ Ứng Hàn nhếch miệng cười một tiếng, đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, trực chỉ Hạ Thiên: “Khẩu khí lớn hơn trời. Ngươi có bản lãnh đó không?”
Kiếm khí lạnh buốt chạm vào mặt gây ra cơn đau nhức.
“Mấy vị khách nhân, các ngươi tuyệt đối đừng nên tranh đấu.”
Người chèo thuyền lên tiếng nhắc nhở: “Nếu để cho vật trong sông cảm nhận được sát khí, lúc đó mới là chết chắc. Đừng trách lão tiểu nhân không nhắc nhở các ngươi.”
“Nhắc cái rắm.”
Vũ Ứng Hàn không tin mấy chuyện này, quát lớn: “Mặc kệ trong sông có thứ gì, cũng không tránh được một kiếm của bổn công tử đâu.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Nếu ngươi lợi hại như vậy, vậy thì mau biểu hiện đi.”
“Hừ, hèn nhát.”
Vũ Ứng Hàn tưởng Hạ Thiên nhận sợ, lại càng thêm khinh thường.
Vũ Lệnh Dao lại cảm thấy trong lời nói của Hạ Thiên có hàm ý.
Nhưng không đợi nàng nghe cho rõ ràng, một giây sau, chỉ nghe một tiếng tõm.
Hình như có thứ gì đó rơi xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận