Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3148: Câm cái miệng thối của ngươi lại

Vương Tiểu Nha có học qua kiếm pháp, nhưng học lại không tinh.
Không phải thiên phú của nàng không đủ, ngược lại thiên phú quá đủ nên lười học.
Đến khi cần dùng đến, Vương Tiểu Nha kiếm chiêu gì cũng đều nghĩ không ra. Nhưng nàng cũng chẳng quản nhiều như vậy, trước cứ chém rồi nói sau.
Mặc dù Đằng Quy không cho rằng kiếm của Vương Tiểu Nha có thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì cho nó, nhưng lửa giận trong lòng không cách nào kềm chế được. Nó gầm thét, một lần nữa bộc phát.
Cột nước, cột lửa cuồn cuộn một lần nữa phun ra không thôi.
Nhưng cột nước rất nhanh đã bị kiếm khí của Khương Thanh Nguyệt chế trụ.
“Cái miệng thối này của ngươi câm lại cho ta đi.”
Sở Dao thấy con quái vật cao hứng đến như vậy, giận không chỗ phát tiết, nắm chặt nắm đấm, vận tất cả linh khí có thể vận, đấm mạnh xuống đỉnh đầu con Đằng Quy.
Bành.
Một quyền đánh cho con Đằng Quy hoa mắt chóng mặt. Mặc dù lớp vỏ trên đầu nó rất dày nhưng dù sao cũng không thể so sánh với mai rùa cấp linh bảo.
“Tốt.”
Vương Tiểu Nha nhìn thấy con Đằng Quy nhất thời thất thần, trường kiếm bổ thẳng xuống chỗ cứng nhất của mai rùa: “Ta xem ngươi có thể cứng được bao nhiêu.”
Thanh kiếm này đã được dung hợp Hỏa Mạch thần kiếm.
Cho dù kiếm thuật của Vương Tiểu Nha không tinh, chỉ dựa vào linh lực Độ Kiếp Kỳ cũng đủ chém ra uy năng kinh thiên.
“A…”
Con Đằng Quy phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Không, không thể nào? Tại sao linh bảo của cô có thể bị các ngươi trảm phá… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, nó đã phun ra một ngụm máu.
Toàn bộ thân hình bị chém thành hai nửa.
Hỏa khí trong cơ thể trong nháy mắt bị Hỏa Mạch thần kiếm hấp thu.
“Cô không cam tâm, không cam tâm.” Đằng Quy phát ra tiếng gào thét: “Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, cô sẽ trở thành Đằng Quy trường sinh bất tử. Các ngươi làm hỏng đại nghiệp của cô, các ngươi hãy chôn cùng với cô đi.”
“Ngươi nghĩ hay lắm.” Vương Tiểu Nha cũng không cho rằng như vậy, lập tức thừa thắng truy kích, lại chém thêm mấy kiếm về phía đại vương bát, chém nó thành tám khúc.
Bên trong cơ thể Đằng Quy vỡ vụn sáng lên bốn điểm sáng, dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn bốn phía.
“Ngươi muốn chạy trốn? Không có cửa đâu.” Vương Tiểu Nha huy kiếm trảm xuống, chém rớt một vệt ánh sáng xuống đất. Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là một viên yêu đan.
Ba điểm sáng còn lại, Khương Thanh Nguyệt tiện tay bắt một cái, Sở Dao bắt hai cái còn lại.
“Đây chính là nguyên thần của quốc vương Thôn Chu quốc?”
Khương Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua vật trong lòng bàn tay, là một tiểu nhân lớn chừng ngón tay cái, nhìn có chút giống với một lão giả hiền lành, y như đúc với chân dung của quốc vương Thôn Chu quốc.
“Vậy hai cái trong tay ta là gì?” Sở Dao mở tay ra, phát hiện mình chẳng biết thứ trong lòng bàn tay là gì: “Nhìn không giống người, cũng không giống yêu ma quỷ quái.”
“Để ta xem một chút.” Khương Thanh Nguyệt xích lại gần quan sát, hơi do dự nói: “Nếu ta đoán không lầm, hẳn là tàn hồn của đằng xà và thần quy. Người của Vạn Hỏa giáo đã dùng thứ này để sáng tạo ra một con hung thú vạn năm trước.”
Sở Dao cau mày: “Chúng ta hãy hủy diệt chúng, diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn.”
“Khoan đã. Chúng ta giữ lại, sau đó mang về Lam Kinh để Nguyệt chưởng môn và nữ hoàng bệ hạ nghiên cứu.” Dù sao Khương Thanh Nguyệt cũng thành thục, ổn trọng hơn. Nàng ngăn lại Sở Dao: “Ta có mấy hộp phù cấm, vừa lúc có thể đựng chúng.”
Sở Dao gật đầu: “Cũng xem như tận dụng phế vật đi.”
“Thi thể của đại vương bát xử lý như thế nào?” Vương Tiểu Nha giao yêu đan cho Khương Thanh Nguyệt, tiện tay chỉ vào mảnh hỗn độn dưới vực sâu.
Khương Thanh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này cũng chỉ có thể chờ thiết kỵ của chúng ta đến, sau đó mới xử lý được. Mảnh vỡ mai rùa có thể mang về, luyện chế thành khôi giáp thượng đẳng. Những thứ còn lại không có tác dụng gì thì đốt đi.”
“Còn một vấn đề nữa.” Sở Dao lo lắng nhìn bách tính bên ngoài vương thành. Động tĩnh bên trong thật sự quá lớn khiến không ít bách tính bị khủng hoảng.
Vương Tiểu Nha ngược lại không cảm thấy đó là vấn đề gì cả: “Sở Dao, chẳng lẽ ngươi không xem qua Harry Potter sao? Lúc này, chỉ cần thi triển Di Vong chú là được.”
“Đúng vậy.” Sở Dao lấy lại tinh thần. Bọn họ là tu tiên giả, mặc dù không học được pháp thuật thần thông thông thiên triệt địa nhưng pháp thuật giúp người ta lãng quên thì vẫn có thể.
Sở Dao, Vương Tiểu Nha và Khương Thanh Nguyệt bắt đầu tiến hành pháp thuật lãng quên cho toàn bộ bách tính trong thành, khiến bọn họ quên mất sự việc đã thấy ngày hôm nay.
Sau hai đến ba tiếng, thiết kỵ giáp đen Cơ triều đã tiến vào thành, nhanh chóng tiếp quản toàn bộ đô thành, diệt trừ dư nghiệt Vạn Hỏa giáo.
Rất nhiều bách tính Thôn Chu quốc ngạc nhiên phát hiện, còn chưa hết một đêm, quốc gia đã không còn, biến thành một quận của Cơ triều.
Nhưng Cơ triều đối đãi với bách tính từ trước đến nay rất từ bi, chính sách cũng tốt. Bách tính Thôi Chu quốc cũng không có yêu cầu quá lớn, rất nhanh thích ứng với những thay đổi này.
Về phần văn võ bá quan Thôn Chu quốc, bọn họ lại càng cầu còn không được. Vương tộc Giang thị hoành hành ngang ngược mấy chục năm, bọn họ đã sớm khổ không thể tả.
Nhất là mười năm trước, quốc vương không lên triều, các thế tử đều là đám hoàn khố. Hiện tại, bọn họ được giải thoát, thậm chí một người làm quan cả họ được nhờ.
Trong bầu không khí vui mừng, tất cả lên đường quay về Lam Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận