Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2176. Còn non lắm

Tiên Vân đại lục, Vân Châu.
Vài ngày trước, Hạ Lãnh mới bị Ngự Tiên Tông đuổi khỏi tông môn, sau đó gặp Phong Thiên Linh, khi đang định hộ tống tiểu cô nương này về nhà thì Thiên Lang Yêu Tiên uy hiếp hắn đến Vân Đài phong. Sau khi đi ra khỏi Vân Đài phong không bao lâu thì hắn gặp quỷ ở trong một nhà trọ nhỏ.
Hạ Lãnh vì muốn làm rõ đến cùng là ai ở sau lưng nhằm vào hắn, thế là đi cùng hai đồng bạn của tên quỷ kia.
Kết quả, sau hai ba ngày đi vòng quanh, Hạ Lãnh phát hiện bản thân đã về tới chân núi của Ngự Tiên Tông. Mặc dù hắn không biết đây là phong nào trong Thất phong, nhưng có thể xác định là kẻ xúi giục bắt hắn chắc chắn là cao tầng của Ngự Tiên Tông.
Trong căn nhà trúc dưới ngọn núi nào đó, Hạ Lãnh đang nói chuyện phiếm với hai người đi theo hắn đến nơi này.
“Khai mau, các ngươi rốt cuộc là ai?” Hạ Lãnh nhìn người mập trắng và người cao gầy ngồi đối diện hắn, lên tiếng hỏi.
“Nếu đã đến nơi này, bọn ta nói cho ngươi cũng không sao.” Tên mập trắng lộ ra nụ cười ngốc nghếch: “Ta tên là Bạch Tu, là đường chủ ngoại môn Nguyệt Ẩn Đường của Ngự Tiên Tông.” Nói xong dùng ngón tay béo chỉ người cao gầy bên cạnh đang lột hạt dưa: “Con khỉ ốm này là......”
“Cút đi!” Người cao gầy không kiên nhẫn đẩy tay tên mập trắng ra, hướng về phía Hạ Thiên nói: “Ta là Chu Kiến Minh, đường chủ của Lang Trảo Đường.”
Hạ Lãnh gật đầu, trong lòng đã rõ ràng, hai người này vốn là tám đường chủ ngoại môn của Ngự Tiên Tông.
“Quỷ Ảnh Tử kia thì sao?” Hạ Lãnh không khỏi nhớ tới cái “Quỷ Ảnh” bị bọn hắn xử lý ở nhà trọ Vân Lai, “Hắn là đường chủ của đường nào?”
“Đường chủ cái rắm, hắn chính là thành viên bình thường của Quỷ Khí Đường.” Tên cao gầy khinh thường nhổ một tiếng, “Nếu không phải thân pháp cũng không tệ lắm, lại là đồng hương với ta đây thì sẽ không có chuyện dẫn hắn ra ngoài làm nhiệm vụ.”
Người cao gầy giả vờ thờ ơ tiếp tục bóc hạt dưa của mình, lại dùng khóe mắt quét nhìn Hạ Lãnh, rõ ràng cũng rất muốn biết sự thật đến cùng là như thế nào.
“Các ngươi cảm thấy ta giết được hắn sao?” Hạ Lãnh không trả lời mà hỏi lại.
“Giết thì giết, thừa nhận thì có gì không tốt.” Người cao gầy cầm vỏ hột dưa trong tay ném lên trên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng không phải cha mẹ của hắn, sẽ không tìm ngươi báo thù. Lại nói ngươi là người mà môn chủ chỉ đích danh, ngay cả chúng ta cũng không dám làm gì ngươi.”
“Môn chủ mà các ngươi nói là ai?” Hạ Lãnh thử thăm dò nói: “Chưởng môn của Ngự Tiên Tông sao?”
Tên mập trắng nghe nói như thế, nhịn không được bật cười “Phốc phốc” một tiếng: “Người anh em, cái não này của ngươi có chút quá linh hoạt, chúng ta là ai, làm sao có thể kết được quan hệ với Đại chưởng môn cao cao tại thượng chứ.”
“Đại chưởng môn đã bế quan một trăm năm trước.” Người cao gầy đặt hai chân nhỏ lên trên bàn, mũi giày đến ống quần cũng hơi lay động: “Trước kia đều là do Liễu Thiếu chưởng môn và các trưởng lão quản sự, có điều Liễu Thiếu chưởng môn khá là xui xẻo, lúc luyện đan thì đan đỉnh nổ tung, trực tiếp bị nổ chết. Bây giờ Ngự Tiên Tông loạn thành một bầy, vị trí của Thiếu chưởng môn trong vòng vài ngày đổi mấy người.”
“Họ Chu, ngươi bớt tranh cãi.” Tên mập trắng cảm giác phía sau lưng có chút lạnh, nhịn không được cắt ngang lời nói của người cao gầy: “Việc này không phải chuyện chúng ta có thể nghị luận. Chúng ta chỉ cần mang tiểu tử này hoàn chỉnh giao cho môn chủ, nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Đến lúc đó đợi nhận ban thưởng, đi xuống núi sẽ sống thật sung sướng. Đừng ở đây lải nhải mãi, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Cái này có gì không thể nói, đừng nói nội môn, ngay cả những người của mười hai nhánh đều đang đồn.” Người cao gầy một mặt mất hứng đem vỏ hạt dưa lỡ ăn vào trong miệng nhổ ra, “Ta thấy môn chủ chắc chắn cũng muốn cạnh tranh cái vị trí Thiếu chưởng môn này, bằng không thì cũng sẽ không......”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu lam chậm rãi dạo bước đi vào: “Không cái gì?”
“Bạch Tu của Nguyệt Ẩn Đường, tham kiến môn chủ!” Sắc mặt của tên mập lập tức trắng bệch, lập tức vén áo bào quỳ xuống.
Người cao gầy ngẩn người, quăng hạt dưa trong tay ra, cũng quỳ xuống: “Thuộc hạ không biết môn chủ giá lâm, thật sự là đáng chết, xin môn chủ giáng tội.”
“Được rồi, hai người các ngươi lui qua một bên trước đi.” Nam tử mặc áo lam đi đến bên cạnh Hạ Lãnh, cười ha hả ngồi xuống: “Lãnh công tử, ta tùy tiện mời ngươi đi theo như thế này, không bị kinh sợ chứ?”
“Mặc dù phương pháp có chút không thỏa đáng, nhưng cũng không đến nỗi bị dọa ngã.” Hạ Lãnh cảm thấy thái độ của người này vẫn rất tốt, ngược lại cũng không gây khó dễ.
“Có đúng không, vậy thì Tề mỗ thật hổ thẹn.” Nam tử mặc áo lam vừa cười vừa nói: “Tự giới thiệu mình một chút, tại hạ là Tề Tông Bạch, là phó môn chủ ngoại môn của Ngự Tiên Tông. Có điều, đại môn chủ lại bế quan từ mười năm trước, bây giờ tất cả mọi chuyện của ngoại môn đều do ta quản lí.”
“Tề môn chủ, ngươi bắt ta tới đây, đến cùng là muốn làm gì?” Hạ Lãnh hỏi, “Nếu ta mất tích thời gian dài, chỉ sợ các đồng bạn của ta sẽ lo lắng vì chuyện đó.”
Nam tử mặc áo lam cười cười, chỉ vào Hạ Lãnh: “Ngươi rất thông minh, có điều tuổi vẫn còn quá nhỏ, dùng thủ đoạn có chút quá mức non nớt.”
“Có ý gì?” Hạ Lãnh hỏi.
“Trước đó không đề cập tới chuyện này, tóm lại ta đã bố trí chỗ khác cho đồng bạn của ngươi.” Nam tử mặc áo lam vung tay, “Bây giờ, ta muốn nói với ngươi một chuyện khác.”
Hạ Lãnh cũng không đặt câu hỏi tiếp, mà ngồi đợi nam tử mặc áo lam nói tiếp.
“Quan hệ của ngươi và Mộ trưởng lão của Thanh Vân Phong, còn có khách khanh Mị Tiên tử là như thế nào?” Nam tử mặc áo lam khẽ cười một tiếng, hỏi Hạ Lãnh một vấn đề.
Hạ Lãnh đương nhiên là căn cứ theo bối cảnh soạn trước đó nói ra: “Ta là con của Mộ trưởng lão, còn Mị di, là bạn thân nhất của mẫu thân ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận