Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3674: Muốn chết thì ngươi đi chết một mình đi

“Đương nhiên là không rồi.”
Gương mặt Hạ Thiên không hề có bất kỳ biểu hiện e ngại, ngược lại còn mỉm cười: “Chút mánh khóe đó của ngươi chẳng có bất kỳ tác dụng nào đối với ta.”
“Sắp chết đến nơi mà còn có thể bình tĩnh như thế, ngươi xác thực được tính là một nhân vật.” Ánh mắt nữ nhân váy đỏ hiện lên sự tán thưởng: “Tuy nhiên, ngươi cũng chỉ là nhân loại, tự đại chính là tật xấu mà nhân loại các ngươi không cách nào sửa được.”
“Ngươi nói như vậy chẳng khác nào ngươi không tự đại.” Lam Y Nhân chế nhạo một câu.
Nữ nhân váy đỏ lắc đầu, biểu hiện ngạo nghễ: “Đám nhân loại ti tiện các ngươi làm sao có thể đánh đồng với ta được. Ta là ma tộc ở sâu không vô tận, trời sinh đã cao quý hơn các ngươi, đồng thời cũng mạnh hơn các ngươi.”
“Nhìn thái độ của ngươi, cái gọi là hợp tác cũng chỉ là ngụy trang.” Lam Y Nhân lạnh giọng vạch trần.
Nữ nhân váy đỏ cười nhạt: “Điều kiện tiên quyết là các ngươi có giá trị.”
Lam Y Nhân cảm thấy bó tay, hỏi ngược lại: “Ý của ngươi là, vừa rồi chúng ta còn có giá trị, còn bây giờ thì không?”
“Giá trị duy nhất của các ngươi chính là Hạ Thiên, bây giờ hắn đang nằm trong lòng bàn tay của ta, còn hợp tác cái gì nữa.” Nữ nhân váy đỏ khinh bỉ nói.
“Cho nên, hai lần trước của ngươi xem như công cốc.” Lam Y Nhân lắc đầu: “Thế mà ngươi còn chưa chịu tiếp thu bài học.”
Nữ nhân váy đỏ nghe xong, không khỏi giận tím mặt, quát mắng: “Hai lần trước cũng không phải ta thua, đó chẳng qua chỉ là thăm dò sơ bộ của ta mà thôi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Bây giờ ngươi đã thăm dò xong chưa?”
“Hừ, hiện tại cũng không phải thăm dò.” Nữ nhân váy đỏ ngoắc ngón tay, khí tức màu đen trên người Hạ Thiên gấp lại một phần: “Chỉ cần ta dùng sức một chút, cả người ngươi sẽ bị siết thành kiếp tro, thổi vào khe nứt không gian, từ đây vĩnh viễn không siêu sinh.”
“Vậy tại sao ngươi không dùng sức đi?” Hạ Thiên thúc giục.
Nữ nhân váy đỏ không thể tưởng tượng được, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi không sợ chết? Ta cũng không phải nói đùa đâu.”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá, nếu ngươi không dám ra tay, vậy để ta dạy cho ngươi một bài học.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Ngươi dạy cho ta một bài học?” Nữ nhân váy đỏ cười nhạo, khinh thường nói: “Ngươi chỉ là nhân loại, có thể dạy ta cái gì chứ? Ngươi ngoại trừ bộ châm pháp kia, thật chẳng còn thứ gì đặc biệt. Một lát nữa, ta sẽ sưu hồn phá não ngươi, lấy châm pháp của ngươi, tước đoạt thể chất của ngươi. Đến lúc đó, ngươi chỉ còn là phế vật. Sao?”
Còn chưa nói hết, nàng ta bỗng cảm thấy không ổn.
Những sợi khí tức màu đen vốn đang quấn trên người Hạ Thiên không biết từ lúc nào đã quấn lên người của nàng ta. Khe nứt không gian kia cũng dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được đang dời về phía sau nàng ta.
“Không thể nào?” Nữ nhân váy đỏ mở to mắt, không thể tin được hình ảnh mà mình nhìn thấy trước mắt: “Đây chính là sát khí cấm hồn của Cực âm Giới, chỉ cần dính vào khí tức của ngươi, nó không có khả năng buông ra. Ngươi, tại sao ngươi lại làm được?”
Hạ Thiên cười nói: “Đáp án rất đơn giản. Nó dính vào vốn chính là khí tức của ngươi.”
“Không phải khí tức của ngươi?” Ánh mắt nữ nhân váy đỏ tràn ngập nghi hoặc, trăm mối vẫn không có cách giải: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Ta chưa hề lộ ra bản thể, nó làm sao có thể…”
Lúc này, nữ nhân váy đỏ không biết nhớ ra cái gì đó, gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ: “Ngươi, hôm qua ngươi đã liệu được tình huống hiện tại sao? Thật đáng sợ, ngươi thật sự quá đáng sợ.”
Mặc dù Lam Y Nhân nghe không hiểu nhưng cũng nhận ra được, khi còn ở Từ gia, vị Huyền Thi giáo chủ này đã bày ra một trận pháp muốn hấp thu lực sinh mệnh của một trăm nam nữ trẻ tuổi, kết quả bị Hạ Thiên phá ngang.
Hẳn là lúc đó, nàng ta không cẩn thận lộ ra bản thể, Hạ Thiên thừa cơ đâm nàng ta một châm, chuẩn bị về sau.
Đây cũng không phải Hạ Thiên có khả năng tiên tri quá cao, mà là hắn tránh bị phiền phức, cứ mỗi lần gặp người xa lạ, thừa dịp đối phương không chú ý, hắn sẽ đâm người đó một châm.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chẳng có gì đáng sợ cả, chỉ là ta thông minh còn ngươi ngu ngốc mà thôi.”
“Ngươi mới là ngu ngốc đấy.” Nữ nhân váy đỏ đột nhiên nhào về phía Hạ Thiên: “Cho dù phải chết, ta cũng phải để ngươi chôn cùng.”
“Thôi đi.” Đầu ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm, nhẹ nhàng điểm một cái vào khe nứt không gian: “Thứ nhất, ngươi không có tư cách này, thứ hai, ta không chết được đâu. Cho nên, muốn chết thì tự ngươi chết một mình đi.”
Lúc này, khe nứt không gian đột nhiên khuếch trương, nuốt chửng nữ nhân váy đỏ đang nhảy dựng lên, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, giống như trước giờ không có tồn tại.
Lam Y Nhân ngược lại cũng không có biểu hiện gì quá lớn. Dù sao trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã tập mãi thành quen.
“Biến mất rồi sao? Quá thần kỳ rồi.” Khổng Thủy Hương chấn kinh, cảm giác trên người Hạ Thiên có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Thiên đáp: “Có cái gì thần kỳ đâu, chỉ là thao tác bình thường thôi mà.”
“Hạ tiên sinh, ngươi không phải khiêm tốn mà là tự cao quá mức.” Khổng Thủy Hương mỉm cười: “Nếu đây chỉ là thao tác bình thường, thế giới đã sớm lộn xộn rồi.”
“Thế giới thật ra đã sớm lộn xộn.” Lam Y Nhân nhớ lại tao ngộ trong khoảng thời gian vừa qua, càng lúc càng có nhiều dị năng giả, tu tiên giả và những thế lực còn sót lại vạn năm trước xuất hiện. Nếu không kịp thời ngăn chặn, bọn họ rất có khả năng đã quấy thế giới đến long trời lở đất.
Khổng Thủy Hương không khỏi nhớ lại tình huống bị bắt cóc của mình, vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng phụ họa: “Đúng là như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận