Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2278. Hắn biết võ công

“Không thù không oán tại sao hắn muốn giết chúng ta?”
Triệu Thanh Thanh cũng không sợ người này có thể tạo thành uy hiếp gì cho nàng và Hạ Thiên, chẳng qua là cảm thấy lý do giết người của tên này hơi khó hiểu, “Chỉ bởi vì chúng ta tán gẫu với Tiểu Quân? Gần đây ngày nào Tiểu Quân cũng phát tờ rơi. Vậy mỗi ngày số người mà hắn muốn giết phải tới ngàn người vạn người sao?”
Vừa dứt lời, Cam Văn Trạch bỗng dưng cử động, tốc độ nhanh như khỉ, chỉ mang theo một chuỗi tàn ảnh liền lướt đến trước mặt Triệu Thanh Thanh, trong bàn tay lộ ra một đạo hàn quang, đâm về hướng cổ họng Triệu Thanh Thanh.
“Rầm.”
Tốc độ này ở trong mắt Triệu Thanh Thanh không khác gì ốc sên, trực tiếp tung một cước đạp người bay xa.
Cao Văn Trạch bay ra ngoài, đụng ngã mấy cái thùng rác, bay hơn mười thước, khó khăn lắm mới ngừng lại được.
Vì Triệu Thanh Thanh không dùng hết sức nên tên này vẫn không bị thương tích gì.
Sau khi hắn đứng dậy liền bước tới, nhặt thùng rác lên, lại thu gọn tất cả rác rưởi trên mặt đất, thả từng cái vào thùng rác tương ứng.
Triệu Thanh Thanh thấy vậy càng nghi ngờ: “Sư phụ, rốt cuộc người này có bệnh gì không?”
“Bệnh tương tư chứ gì nữa?” Hạ Thiên lười biếng nói.
Cái tên nhóc này rất thích Hứa Tiểu Quân kia nhưng lại không dám thổ lộ, cho nên mới một mực âm thầm đi theo bảo vệ.
Triệu Thanh Thanh cũng hiểu sơ sơ, người này đoán chừng là yêu thầm Tiểu Quân đến tận xương rồi, nếu không cũng sẽ không để ý thùng rác bị đổ, chuyện đầu tiên sau khi bò dậy chính là đỡ thùng rác lên.
Tuyên truyền phân loại rác là chuyện Hứa Tiểu Quân vẫn luôn làm, người này sâu trong lòng không muốn có điểm nào khiến cho Tiểu Quân thất vọng về mình.
“Nhưng hắn thầm mến Hứa Tiểu Quân thì hình như cũng chẳng có nửa xu quan hệ với chúng ta.” Triệu Thanh Thanh lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Tại sao hắn lại nổi sát tâm với chúng ta.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Chuyện này thì ta biết, bởi vì hai chúng ta được Hứa Tiểu Quân khen ngợi.”
“Chỉ vậy cũng là lý do giết người?” Triệu Thanh Thanh cảm thấy tam quan vỡ nát, đúng là một người kỳ lạ.
“Suy nghĩ của đồ ngốc ai mà hiểu được.” Hạ Thiên thờ ơ nói: “Thanh Thanh nha đầu, nếu như nàng muốn hiểu rõ thì cứ trực tiếp mang hắn về Thiên Đạo tổ từ từ nghiên cứu là được.”
Triệu Thanh Thanh cẩn thận suy nghĩ, không khỏi gật đầu: “Ừm, tư tưởng người này hơi nguy hiểm, hơn nữa trình độ võ thuật còn không thấp, cần phải uốn nắn, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
Bên kia, ánh mắt đờ đẫn của Cam Văn Trạch bỗng nhiên giật giật, một lần nữa phát động công kích về hướng Triệu Thanh Thanh, so với vừa rồi thì tốc độ nhanh hơn không ít, hàn quang trong tay cũng lộ ra hình dạng, là một cái gai nhọn màu bạc.
Triệu Thanh Thanh đứng yên không nhúc nhích lạnh lùng nhìn người này, đang muốn ra một đòn bắt hắn lại.
Kết quả được nửa đường thì thân hình Cam Văn Trạch hơi chuyển, lại đánh về phía Hạ Thiên.
"Quả nhiên đồ ngốc thì hay tự tìm đường chết.” Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ung dung tung ra một chưởng.
Ầm!
Cam Văn Trạch còn chưa đến gần Hạ Thiên, đã bị một luồng sức mạnh quét trúng mặt, cả người bay ra ngoài như đạn pháo, bay xa hơn mười mét, không biết sống chết thế nào.
"Không chết là tốt rồi." Triệu Thanh Thanh đi qua xem xét một chút, ngay sau đó gọi điện thoại cho thành viên Thiên Đạo tổ.
Hiệu suất làm việc của Thiên Đạo tổ từ trước đến giờ rất cao, không tới hai phút đã chạy tới, trực tiếp mang Cam Văn Trạch đang hôn mê đi.
"Sư phụ, ta muốn tìm Hứa Tiểu Quân tâm sự một chút." Sau khi Triệu Thanh Thanh đưa mắt nhìn đoàn người Thiên Đạo tổ đi xa, nói với Hạ Thiên: “Không biết Tiểu Quân có biết chuyện của tên Cam Văn Trạch này không."
"Không cần tìm, nàng ta đã sớm tới.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Triệu Thanh Thanh giương mắt nhìn, quả nhiên tại ngã tư đường có một bóng người nhỏ nhắn đứng đấy, đang dựa vào đèn đường thở hổn hển.
"Thanh Thanh tỷ, mới vừa rồi có phải Cam Văn Trạch tới đây không?" Thở hổn hển một lát, Hứa Tiểu Quân ôm bụng, từ từ đi tới trước mặt Triệu Thanh Thanh, không khỏi lo lắng hỏi.
“Ngươi biết hắn muốn đến tìm ta?" Triệu Thanh Thanh bình tĩnh hỏi lại. Hứa Tiểu Quân nhíu chặt lông mày, lộ vẻ rối rắm: “Thật ra thì ta cũng không biết hắn có tới tìm ngươi hay không, nhưng trong lòng cứ có một loại cảm giác không rõ, thật sự không yên lòng, nên mới chạy sang đây xem thử."
Triệu Thanh Thanh nhìn Hứa Tiểu Quân, phát hiện nàng nàng đúng là người bình thường, trong lòng không hiểu sao cũng thở phào nhẹ nhỏm: “Nói như vậy ngươi đã sớm cảm nhận được hắn ta không được bình thường rồi sao?"
"Quả thật là có một chút.” Hứa Tiểu Quân cuối cũng cũng bình ổn hơi thở, âm điệu lúc nói chuyện cũng ổn hơn, “Trước kia từng có mấy lần, ta đi liên hoan với người khác, sau đó lại có người bị thương… Khi đó, ta vốn cho là ngoài ý muốn, nhưng sau khi ngẫm kỹ lại hình như mỗi lần hắn đều có mặt ở đó, cho nên..."
“Ngươi biết hắn thích ngươi?" Triệu Thanh Thanh lại hỏi.
Hứa Tiểu Quân cười khổ: "Chuyện này không thể không biết."
Triệu Thanh Thanh nhìn thẳng vào mắt Hứa Tiểu Quân: "Vậy ngươi có biết thật ra hắn biết võ công không, hơn nữa còn không kém?"
“Hả?” Hứa Tiểu Quân bất ngờ, “Võ công? Thanh Thanh tỷ, ý ngươi nói là cái loại... võ công như ngươi sao?"
"Đúng." Triệu Thanh Thanh gật đầu.
"Có chuyện đó sao.” Hứa Tiểu Quân mờ mịt: “Nếu như hắn biết võ công... Vậy sao lúc bọn ta phát tờ rơi, bị người ta khi dễ cũng không thấy hắn ra tay."
Triệu Thanh Thanh cười nói: “Hắn hẳn là hơi tự ti, không dám lộ mặt ở trước mặt ngươi. Nếu như ta không đoán sai, những người gây làm khó dễ ngươi sau đó khẳng định sẽ bị hắn trả thù."
“Này...” Hứa Tiểu Quân không biết phản ứng thế nào, trong lòng quả thật cũng hơi rối. “Mới vừa rồi hắn tập kích ta, đã bị sư phụ của ta đánh ngất xỉu rồi."
Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì hắn. Tuy nhiên, hắn quả thật có vấn đề về tâm lý, cần được trị liệu."
"Được thôi.” Hứa Tiểu Quân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Không có chuyện gì nữa, ngươi trở về đi thôi." Triệu Thanh Thanh vỗ vỗ vai Hứa Tiểu Quân, “Hay là ta đưa ngươi về, đã trễ như vậy rồi, ngươi là một nàng bé, lại còn xinh đẹp như vậy, một mình trở về thật sự quá nguy hiểm."
Hứa Tiểu Quân vội lắc đầu: “Không cần, để ta gọi xe."
"Gọi xe cũng không an toàn." Trong đầu Triệu Thanh Thanh hiện lên một loạt tin tức về nữ sinh đại học gọi xe sau đó bị giết.
Hứa Tiểu Quân bỗng nhiên nói: “Thật ra thì ta còn chưa muốn trở về, còn có việc khác cần làm."
"Việc gì?" Triệu Thanh Thanh thuận miệng hỏi.
Hạ Thiên bỗng nhiên lại nhíu mày, đưa tay ôm lấy Triệu Thanh Thanh, sau đó nhảy ra xa. Triệu Thanh Thanh theo bản năng túm Hứa Tiểu Quân, cũng kéo nàng bé theo.
Tiếp theo, một cái bóng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập lên mặt đất.
"Ầm!" Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bụi mù văng khắp nơi, chấn động đến cả màn đêm cũng phải run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận