Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3174: Đó là do bọn họ quá phế vật

“Điều này không thành vấn đề.”
Hạ Thiên gật đầu.
“Ngươi không suy tính một chút sao?” Cổ Thần bà bà có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “Tế đàn này cũng không dễ nện như vậy đâu. Bằng không, ta đã ra tay rồi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi không được không có nghĩa là ta không được. Một tế đàn rách thôi mà, ta tiện tay cũng có thể đập nát nó.”
“Không vội, trước chữa bệnh cho ông ta đi đã.” Cổ Thần bà bà cười nhạt: “Tuy nhiên, các ngươi phải cẩn thận. Người này dường như đã hòa cùng một thể với tế đàn, động đến ông ta sẽ khiến cho toàn bộ tế đàn phản kích. Những thần y mời đến đa số đều bị lực phản chấn của tế đàn giết chết.”
Hạ Thiên đáp: “Đó là do bọn họ quá phế vật.”
“Ngươi không nên khinh địch.” Y Tiểu Âm nhẹ giọng nhắc nhở.
Chiến lược của Hạ Thiên từ trước đến nay đều là khinh thường tất cả mọi người, coi trọng đối thủ có thực lực về chiến thuật, sau đó tìm đúng nhược điểm, một kích tất sát.
Người trên bệ đá màu đen, ngoại trừ đầu, những bộ phận khác đều bị kiến độc rắn rết chiếm lấy, thậm chí còn tích lũy một đống chất thải thật lớn. Muốn nhìn ra là bệnh gì, quả thật có chút khó khăn.
“Trước thanh lý cái đống ngổn ngang này.” Y Tiểu Âm đề nghị.
Cổ Thần bà bà ở một bên có lòng tốt nhắc nhở: “Trước đó ta đã nói qua, ông ta đã hòa cùng một thể với những vật này. Nếu tùy tiện thanh lý, chỉ sợ ông ta sẽ chết ngay lập tức.”
“Có ta ở đây, ông ta có muốn chết cũng chết không được.” Hạ Thiên không thèm để ý.
Hắn quay sang nói với Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc: “Hai người các ngươi dọn dẹp sạch sẽ những thứ này đi.”
“Vì sao ngươi lại bảo ta và Vũ ca làm chứ?” Lương Diệu Trúc không đồng ý: “Tại sao ngươi không tự làm?”
“Ta không cần thiết phải làm những chuyện nhỏ nhặt này, lãng phí tinh lực lắm.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cao thủ nhất định đều phải xuất thủ trong thời khắc mấu chốt. Có như vậy mới đẹp trai được.”
Hồ Hóa Vũ hơi do dự: “Đám độc trùng rắn kiến này, ta và Diệu Trúc cũng không nhận biết hết, không biết độc tính của chúng. Nếu trực tiếp thanh lý, có thể khiến cho vị tiên sinh này…”
“Các ngươi cứ làm đi.” Hạ Thiên thúc giục: “Về phần người này có chết hay không, chết thảm như thế nào, các ngươi không cần quan tâm.”
Y Tiểu Âm thở dài: “Để ta làm.”
“Vợ Y Y, nàng đừng nhúc nhích.” Hạ Thiên ngăn lại Y Tiểu m: “Thứ này nhìn buồn nôn lắm, ta không cho nàng đụng vào đâu.”
Y Tiểu Âm cũng không biết nên cảm động hay là nên nói Hạ Thiên thật sự quá bá đạo.
Hồ Hóa Vũ và Lương Diệu Trúc im lặng, Lương Diệu Trúc hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
“Đừng dây dưa nữa, mau làm nhanh đi.” Hạ Thiên nói: “Càng để lâu, thứ mà các ngươi cần thanh lý sẽ càng nhiều hơn.”
“Cũng đúng.” Hồ Hóa Vũ không tiếp tục do dự nữa, lấy mấy bao phấn mạt từ trong ngực ra, đổi một vòng quanh bệ đá màu đen, nhưng vẫn để lại một cái lỗ không lớn không nhỏ.
Mặc dù Lương Diệu Trúc không muốn làm cho lắm, nhưng cũng làm giống như vậy, đổ thêm một vòng tròn bên ngoài vòng tròn của Hồ Hóa Vũ.
“Lửa lên, cổ động.”
Hai ngón tay Hồ Hóa Vũ bắn ra một đốm lửa, rơi xuống đống phấn mạt.
Oành.
Đám bột phấn kia bắt đầu cháy lên.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương phức tạp cổ quái.
“Mê Cổ Hương?” Ngải Luân cũng xem như kiến thức rộng rãi, lập tức gọi ra được tên của mùi hương.
Y Tiểu Âm bổ sung: “Không đơn thuần chỉ là Mê Cổ Hương, còn có Nhiên Cốt Hương, Toái Chu Tâm, Lam Ma Chi… ít nhất bảy mươi hai loại hương dùng để bồi dưỡng cổ vương hương khí.”
“Đi.”
Hồ Hóa Vũ nghiêm túc vung tay, một hắc ảnh từ trong tay áo hắn ta bay ra.
“Viêm trùng, tử giáp hoàng nha, cách cổ vương một bước xa.” Cổ Thần bà bà liếc qua, có chút tán thưởng: “Hồ Tiểu Thúy quả thật rất để ý đến việc bồi dưỡng đứa cháu trai này, không giống mấy đứa con trai phế vật của bà ta.”
Bên kia, Lương Diệu Trúc cũng dùng cổ trùng nàng nuôi từ nhỏ, là một con Tế Mật Lân Phiến Đế Vương Nga.
Mắt Cổ Thần bà bà sáng lên, cười nói: “Bách Lân Tàm, cũng không tệ, tư chất càng có ưu thế, tiền đồ vô lượng.”
“Ngươi đang làm giám khảo à?” Hạ Thiên khó chịu nhìn Cổ Thần bà bà: ‘Ở đây không phải hiện trường tuyển chọn của Cổ Vương Mời Vào Chỗ, chẳng lẽ ngươi còn muốn phát thẻ S cho bọn họ?”
Ngải Luân kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Không nghĩ đến ngươi cũng xem mấy chương trình tạp kỹ đó, thật hiếm thấy.”
“Ta chẳng hứng thú xem mấy tiết mục dở hơi như thế.” Hạ Thiên khinh thường, khoát tay nói: “Là Triệu Tửu Nhi thích xem. Mỗi lần ta và Thanh Thanh nha đầu nói chuyện, nó lúc nào cũng cố ý mở to âm lượng, trong đó có cái chương trình dở hơi đó.”
Cổ Thần bà bà chưa từng nghe qua những chương trình đó, nhưng vẫn hiểu được lời chế giễu của Hạ Thiên. Bà cười nói: “Tư chất của bọn họ đích thật rất tốt, chỉ cần Hồ Tiểu Thúy đồng ỳ, ta sẽ nhận bọn họ làm đệ tử thân truyền.”
“Đoán chừng không có khả năng.” Ngải Luân mỉm cười, có chút trêu chọc: “Được nàng chọn làm đệ tử thân truyền, tương đương với việc chuẩn bị tuyển chọn Cổ Thần đời sau, cả đời chỉ có thể ở lại Nguyệt Phương Nguyên. Bọn họ còn đang tuổi thanh xuân, nếu ở lại đây suốt cuộc đời thì quá tàn nhẫn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận