Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1990. Lời mời

Vào lúc này, ở ngôi làng trên núi.
Lam Lam vẫn đang chăm chỉ đào, nhưng Hạ Thiên cảm thấy hơi nhàm chán.
“Tiểu muội chân dài, hay chúng ta đi chỗ khác đi, hoặc tìm một chỗ ăn tối trước.” Hạ Thiên nói với Ninh Nhuỵ Nhuỵ.
“Vậy chúng ta để Lam Lam ở đây một mình à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trợn mắt nhìn Hạ Thiên: “Vậy thì không ổn, nếu ngươi thật sự muốn ăn tối thì ngươi có thể tự ăn, hoặc ngươi có thể lấy chút đồ ở đây để ăn.”
“Được thôi, tiểu muội chân dài, cô muốn ăn lẩu không, chẳng hạn như lẩu thịt chó…” Hạ Thiên vừa nói câu này thì đã bị Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt.
“Ngươi có bệnh à, chưa kể ta không thích ăn thịt chó, bây giờ con chó của Lam Lam vừa chết, ngươi còn muốn ăn lẩu thịt chó, ngươi cố tình kích thích nàng ấy sao?”
“Tiểu muội chân dài, ta đâu nói là sẽ dùng con chó của nàng ấy đi nấu lẩu.” Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội: “Bỏ đi, ta lấy cho cô thứ khác.”
Hạ Thiên lại đột ngột biến mất, Ninh Nhuỵ Nhuỵ tiếp tục nhìn Lam Lam đang đào hố trong sân, nàng nhiều lần muốn giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cứ như vậy, nàng đợi gần nửa tiếng, sau đó ngửi thấy mùi thơm, đương nhiên là Hạ Thiên đã quay lại.
Hạ Thiên dọn ra mấy nồi lẩu, tất nhiên sẽ không còn là lẩu thịt chó nữa mà là vài nồi lẩu cá.
“Tiểu muội chân dài, đến ăn lẩu đi.” Hạ Thiên nói nhanh: “Trước đây, muội muội chân dài cũng thích ăn lẩu cá.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ vốn thực sự rất muốn ăn, nhưng nghe Hạ Thiên nói xong thì trong lòng tức giận, tên biến thái đáng chết này thật là không dứt, động một chút là muội muội chân dài, thật là khiến nàng phát cáu!
“Không ăn nữa!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thở phì phò nói.
“Ồ, vậy thì ta sẽ tự ăn.” Hạ Thiên cũng tỏ vẻ thờ ơ: “Dù sao tiểu muội chân dài cô không ăn cũng không chết đói, không cần gấp gáp.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận đến muốn đánh người, nhưng tiếc là nàng không thể đánh lại, chuyện khiến nàng buồn hơn nữa là Hạ Thiên thật sự bắt đầu ở đó ăn lẩu một mình, ăn say sưa ngon lành thì thôi đi, bộ dáng của hắn thỉnh thoảng còn khiến Ninh Nhuỵ Nhuỵ nghi ngờ gia hỏa này đang vừa ăn lẩu vừa nghĩ về muội chân dài kia của hắn!
Rõ ràng suy nghĩ của Ninh Nhuỵ Nhuỵ không sai, hiện tại Hạ Thiên thật sự đang nghĩ về Dạ Ngọc Mị, nhất là khi nghĩ đến trước kia lúc quan hệ của hắn và Dạ Ngọc Mị không được tốt như vậy, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng có một hương vị khác.
Không thể không nói, trong sân này, quả thực rất kỳ quái, Hạ Thiên đang vui vẻ ăn lẩu một mình, Lam Lam thì đang đào hố một mình, còn Ninh Nhuỵ Nhuỵ thì vẻ mặt đầy tức giận.
Ba người, tâm trạng hoàn toàn khác nhau, nhưng đều ở chung một sân.
Một tiếng sau.
“Vẫn chưa đào xong nữa sao?” Hạ Thiên liếc nhìn Lam Lam, sau đó nhìn Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Tiểu muội chân dài, ngươi muốn ăn gì? Ta có thể lấy thêm món nữa.”
“Không cần ngươi quan tâm!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
“Tiểu muội chân dài, tối nay cô có vẻ dữ vậy, bà dì đến rồi sao?” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên, rồi lại lắc đầu: “Không đúng, rõ ràng cô vẫn chưa đến ngày.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại muốn đánh Hạ Thiên, nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn vì nàng đánh không lại.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nàng không muốn nói chuyện với Hạ Thiên, cũng không nhìn xem ai đang gọi đã nghe máy.
“Ai đấy?” Giọng điệu của Ninh Nhuỵ Nhuỵ không hề khách khí.
“Xin hỏi, có phải là Ninh Nhuỵ Nhuỵ tiểu thư không ạ?” Người ở đầu dây bên kia khá lịch sự, vả lại nàng cũng là nữ nhân.
“Ta là Ninh Nhuỵ Nhuỵ, xin hỏi ngươi là ai?” Giọng điệu của Ninh Nhuỵ Nhuỵ cũng dịu đi đôi chút, nhưng nàng không nhận ra đối phương là ai.
“Ninh tiểu thư, bây giờ cô không biết ta, nhưng trước khi chính thức giới thiệu thân phận của mình, ta có một chút thắc mắc.” Nữ nhân ở đầu dây bên kia vẫn rất lịch sự: “Theo như ta biết, suốt vài năm qua cô luôn quan tâm đến những thử thách khắc nghiệt, không biết bây giờ cô còn hứng thú thử thách một giới hạn mới không?”
“Khiêu chiến giới hạn?” Ninh Nhụy Nhụy hơi kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ có người vì chuyện này mà đến tìm nàng, nhưng thật ra nàng thật sự có chút hứng thú, lập tức mở miệng hỏi: “Giới hạn mới gì? Ngươi trước tiên có thể nói thử xem.”
“Ninh tiểu thư, theo ta được biết, cô từng chinh phục núi cao, thậm chí chinh phục cả núi tuyết, cô cũng từng chinh phục biển lớn, nhưng có một nơi, chắc chắn cô chưa từng đến, đó chính là đáy biển.”
Nữ nhân ở đầu dây bên kia rõ ràng đã điều tra chuyện của Ninh Nhụy Nhụy: “Đây là giới hạn mà chúng ta muốn khiêu chiến, chính là một đáy biển nào đó, nếu cô có hứng thú, vậy chúng ta có thể hẹn một nơi gặp mặt nói chuyện, sau đó, chúng ta sẽ nói chi tiết.”
“Đáy biển?” Ninh Nhụy Nhụy khẽ nhíu mày: “Ngươi nói đáy biển sâu đến mức nào?”
“Ninh tiểu thư, đương nhiên là loại đáy biển rất sâu rất sâu, chính là nơi cần khiêu chiến giới hạn của thân thể, nếu không thì chúng ta cũng sẽ không tìm ngươi.” Nữ nhân ở đầu dây bên kia thong giong điềm tĩnh nói: “Xem ra Ninh tiểu thư cô hẳn là rất có hứng thú, tốt hơn là cô nói cho ta biết, bây giờ cô đang ở đâu? Chúng ta có thể đi gặp cô.”
“Bên chỗ ta đang còn có chút chuyện.” Ninh Nhụy Nhụy hơi trầm ngâm một chút: “Như vậy đi, trước tiên ta suy nghĩ một chút, sáng mai ngươi có thể gọi điện lại cho ta, ta sẽ cho các ngươi câu trả lời rõ ràng.”
“Được, Ninh tiểu thư, vậy ta không làm phiền cô nữa.” Nữ nhân kia cũng dứt khoát, rất nhanh đã tắt điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận