Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3508: Thế giới này không tồn tại người không chết

Phốc phốc phốc phốc….
Nhiếp lão thái thái nghe xong, tức đến mức đánh mất lý trí, hai mắt đỏ bừng, há miệng phun ra bốn hạt táo, bắn về phía Ninh Nhụy Nhụy, Ninh Thụy Thần, Nhiếp mụ mụ và Nhiếp Tiểu Táo.
“Mẹ kiếp.” Ninh Thụy Thần sợ đến chảy mồ hôi lạnh, lập tức nhào đến trước người Nhiếp Tiểu Táo và Nhiếp mụ mụ, dùng cánh tay trái đỡ được hạt táo đang bay đến.
Mặc dù cánh tay trái của hắn ta đã được Hạ Thiên dùng ngân châm gia trì, nhưng nội tình của hắn ta lại quá móng, một lần đỡ lấy ba hạt táo, cánh tay gần như bị phế bỏ hoàn toàn.
“Lão thái bà này điên rồi, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng không buông tha.” Ninh Thụy Thần cố nén cơn đau, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tỷ, mau xử lý bà ta đi, nếu không, chúng ta sẽ chết đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng có cảm giác không ổn, xác thực cần tốc chiến tốc thắng. Nàng thì dễ rồi, cho dù lão thái bà này có nổi điên gấp mười lần nàng cũng có thể ứng phó được, nhưng trước mắt còn có đến ba người cần bảo vệ, điều này có chút nguy hiểm.
“Đi chết hết đi, chết hết đi.” Nhiếp lão thái thái rơi vào trong điên dại, ánh mắt cũng không còn lý trí. Một luồng khí tức màu đen từ trong cơ thể tràn ra, hạt táo giống như súng máy từ trong miệng phun ra bên ngoài.
Ninh Thụy Thần liên tiếp kéo Nhiếp mụ mụ và Nhiếp Tiểu Táo còn đang hôn mê đến một góc hẻo lánh, tạm thời tránh một chút.
“Im lặng cho ta.” Ninh Nhụy Nhụy thoáng thả lỏng, máu nóng bốc lên, đôi chân dài quét ngang, đá thẳng vào miệng Nhiếp lão thái thái.
“A!” Nhiếp lão thái thái hét thảm, răng trong miệng bị đá nát, chỉ là bà ta không chịu ngậm miệng lại, ngay cả răng nát cũng phun thẳng ra ngoài.
Ninh Nhụy Nhụy tức giận không thôi, một tay nắm lấy cằm Nhiếp lão thái thái, sau đó đẩy lên: “Nuốt trở lại cho ta.”
“A?” Nhiếp lão thái thái kinh ngạc, hạt táo đang phun ra liên tục không thoát ra ngoài được, lập tức trôi ngược xuống bụng, trong nháy mắt đảo loạn lục phủ ngũ tạng, khiến bà ta đau đến tay chân quơ loạn xạ, cào vào mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy thời cơ, lập tức một cước đạp bay lão thái thái ra ngoài.
“Phốc! Ọe!” Nhiếp lão thái thái ngã lăn ra ngoài bốn năm mét, sau đó xoay người đứng lên, há miệng nôn ra nội tạng vụn nát, còn có máu đen.
“Có gì đó là lạ.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy vũng máu đen, không khỏi cau mày.
Nhiếp lão thái thái chậm rãi đứng dậy, khóe miệng còn lưu lại vết máu chưa lau, nở nụ cười thâm trầm: “Lão thân đã uống qua nước trường sinh tiên. Mặc kệ ngươi đánh thế nào, giết thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ không chết.”
“Thế giới này không tồn tại người không chết.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói.
“Lão thân đã sớm không phải người mà là bán tiên.” Nhiếp lão thái thái cười lạnh, khí tức bên ngoài cơ thể càng lúc càng đậm. Vết thương dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại: “Nhiếp gia chúng ta là hậu duệ tiên nhân truyền thừa, các ngươi chỉ là phàm nhân mà thôi. Các ngươi muốn đối kháng Nhiếp gia, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Hậu duệ tiên nhân?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh không thôi: “Ta thấy hẳn là người của ma tộc. Bộ dạng quỷ quái của ngươi có điểm nào giống tiên, giống cái xác không hồn thì đúng hơn.”
Nhiếp lão thái thái cười khẩy, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Phàm nhân các ngươi làm sao mà hiểu được diệu dụng tiên nhân chứ?”
“Diệu dụng?” Ninh Thụy Thần không khỏi cười lạnh: “Loại phế vật vừa già vừa thối như ngươi, bị phàm nhân chúng ta đánh thành chó như thế, còn nổ cái gì là tiên nhân, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”
“Bây giờ, để ta tiễn các ngươi về Tây Thiên.” Nhiếp lão thái thái bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét quỷ dị, bên trong cơ thể không ngừng bốc lên khí tức màu đen, đậm đến mức nhỏ xuống mặt đất, tụ lại thành một bãi bùn đen: “Bùn Uyên Hắc Chiểu, nuốt hết toàn bộ bọn họ cho ta.”
Nhiếp lão thái thái khoát tay, chỉ thấy đám bùn đen kia vung lên, lấm ta lấm tấm như giọt mưa đầy trời.
Bốp, bốp, bốp.
Mấy giọt bùn trong nháy mắt xuyên thủng chung quanh Ninh Thụy Thần, bàn, sàn nhà, vách tường…
Rất nhanh, những lỗ thủng bằng kim tiêm đã bị bùn đen ăn mòn thành lỗ to bằng nắm tay.
Những thứ bị ăn mòn hóa thành bùn đen, chảy trở lại bên người Nhiếp lão thái thái.
“Tỷ, bùn đen này thật lợi hại.” Ninh Thụy Thần giật mình nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng sẽ không kiên trì được bao lâu.”
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên cũng biết. Nàng đang tìm sơ hở của đối phương. Trải qua nhiều cuộc chiến đấu với Hạ Thiên như vậy, nàng đã học được cách ứng đối, gần như trăm phát trăm trúng.
Mặc kệ đối thủ mạnh đến cỡ nào, chiêu thức lòe loẹt ra sao, nếu người này mượn dùng là ngoại lực, mà không phải sức mạnh của bản thân, nhất định sẽ có sơ hở.
Chỉ cần có thể bắt lấy sơ hở này, nàng có thể trực tiếp một kích giết địch.
Khi Hạ Thiên đối chiến với cao thủ, nhìn thì rất uể oải, nhưng thật ra hắn luôn tìm sơ hở của đối phương. Sau khi tìm được, hắn xử lý đối phương mà không cần tốn nhiều sức.
Nếu tìm không thấy, cũng chỉ có thể làm bừa.
Trong tình huống bình thường, có rất ít người có thể khiến Hạ Thiên phải nghiêm túc xử lý. Nguyên nhân cũng nằm ở chỗ này.
Hạ Thiên mạnh là mạnh thật sự, còn đối thủ của hắn hoặc nhiều hoặc ít đều mượn lực từ chỗ khác.
Bản thân Nhiếp lão thái thái chỉ là một lão nhân bình thường, sức mạnh phát ra hiển nhiên là nhờ luồng khí tức màu đen đó. Chỉ cần cắt đứt mối liên quan giữa hai cái này, tất cả vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận