Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1868. Nhiều năm như vậy, nàng thực sự vẫn đợi hắn sao?

“Yên tâm, nhà họ Tống không ngu, hiện tại họ không rõ Tống Ngọc Mị đi đâu, vô luận như thế nào, hiện tại họ cũng sẽ không xung đột với chúng ta, tuy rằng có chút tranh chấp nội bộ, nhưng bây giờ nhà họ Triệu chúng ta, nhà họ Tống đều sẽ đứng cùng chiến tuyến với Hạ Thiên.” Triệu Hiểu Trác cười nhẹ: “Đi thôi, Thanh Thanh tỷ, ta đi với ngươi một chuyến.”
Triệu Thanh Thanh gật đầu đứng lên, thật ra những chuyện này nàng cũng không giỏi lắm, nhưng nàng sẽ mau chóng thích ứng, mà trong giai đoạn đầu, Triệu Hiểu Trác có thể giúp đỡ cho nàng.
Thành phố Giang Hải, Hạ Thiên, Tô Bối Bối và những người khác đã trở về nhà họ Tô.
“Này, đã xuống xe rồi, ngươi có thể thả ta ra rồi đấy!” Tô Bối Bối có chút buồn bực, tên biến thái Hạ Thiên đang ôm nàng lưu luyến không muốn buông ra, nhìn dáng vẻ của hắn đoán chừng hận không thể trực tiếp ôm nàng vào phòng.
“Bối nha đầu đừng lo, ta không mệt đâu, lúc nào ta cũng có thể ôm ngươi được.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Ai lo ngươi mệt chứ? Ngươi không mệt, ta mệt!” Tô Bối Bối cáu kỉnh nói: “Lúc nào ta cũng phải đề phòng ngươi làm bậy, ta vất vả chết mất!”
Không đợi Hạ Thiên nói thì Tô Bối Bối lại nói: “Này, tóm lại ngươi thả ta ra đi, nếu không ngươi đi tìm Thanh Thanh tỷ, dù sao người ta cũng ngoan ngoãn hầu hạ ngươi.”
Cuối cùng Hạ Thiên cũng thả Tô Bối Bối ra, tuy có chút không nỡ nhưng hắn cũng biết hiện tại Tô Bối Bối sẽ không để hắn toại nguyện, việc đó cần có thời gian.
“Được thôi, Bối nha đầu, ta thèm vào, ta không thích người nhà các ngươi cho lắm, ừm, ngoại trừ ngươi.” Hạ Thiên nói: “Ta sẽ quay về tìm vợ Y Y, nếu ngươi nhớ ta, cứ gọi cho ta, nếu ngươi có chuyện gì muốn tìm ta, ngươi cũng có thể gọi cho ta, nếu ngươi không muốn nhờ ta giúp đỡ, ngươi cũng có thể tìm Thanh Thanh, bây giờ nàng ấy có thể giúp ngươi.”
“Biết rồi, ngươi thật là nhiều lời!” Tô Bối Bối trông như hận không thể đá Hạ Thiên biến mất ngay lập tức: “Đi nhanh lên đi nhanh lên, tìm Y Tiểu Âm của ngươi, nếu không thì tìm Lam Y Nhân.”
Hạ Thiên không nói gì, chỉ là quay lưng bỏ đi.
Tô Bối Bối thở phào nhẹ nhõm: “Tên lưu manh kia cuối cùng cũng rời đi rồi… hừ!”
Một giây sau.
“A, Hạ Thiên, tên bại hoại nhà người, ngươi lại phi lễ với ta!” Tô Bối Bối hét lên.
“Bối nha đầu, vừa rồi quên hôn ngươi, bây giờ bổ sung lại.” Giọng Hạ Thiên từ xa vọng lại, nhưng chỉ nghe thấy tiếng, người thì không thấy đâu nữa.
“A, tức quá, tên biến thái chết tiệt kia!” Tô Bối Bối có chút sụp đổ: “Sao chị họ còn chưa về chứ!”
“Bối Bối, ngươi cảm thấy sau khi Mộng Oánh về Hạ Thiên sẽ ngừng tìm ngươi sao?” Tô Tiểu Xán không nhịn được đi tới bên cạnh nói.
Tô Bối Bối đột nhiên giống như quả cà tím chết cóng, cả người trở nên bơ phờ, phải nhỉ, cho dù chị họ có về, tên háo sắc Hạ Thiên đã ưa thích nàng rồi, hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, Bối Bối, ta nói ngươi, bao nhiêu năm qua biết bao nhiêu người theo đuổi ngươi, cũng không thấy ngươi cho ai mặt mũi, ta thấy ngươi, chính là đang đợi Hạ Thiên thôi.” Tô Tiểu Xán ở bên cạnh vạch trần chân tướng một cách không thương tiếc: “Đừng phủ nhận, hai người các ngươi đã náo loạn hơn mười năm, nếu không có cảm tình đặc biệt với hắn, bây giờ ngươi sẽ không để hắn hôn hay ôm ngươi một cách thản nhiên như vậy.”
“Anh cả, tin ta bảo Hạ Thiên cho ngươi vài châm biến ngươi thành người câm người điếc hay không?” Tô Bối Bối nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Xán: “Chỉ cần ta nói, hắn nhất định sẽ làm.”
“Được thôi, xem như ngươi lợi hại, nhanh như vậy đã dùng nam nhân của ngươi đe doạ ta.” Tô Tiểu Xán nhanh chóng xoay người kéo Hứa Như đi vào bên trong.
Hứa Như dắt con gái đi vào, vẻ mặt vẫn có chút không yên tâm.
“A Như, hiện tại ta không dám nói là sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng bây giờ nàng đã đến nhà họ Tô chúng ta, Bối Bối cũng đang ở nhà, đây có thể coi là nơi an toàn nhất dành cho ngươi, đừng quá lo lắng.” Hiện tại, Tô Tiểu Xán nhẹ giọng an ủi.
“Tiểu Xán, Bối Bối nàng ấy, nàng ấy cũng không phải người bình thường sao?” Hứa Như nhịn không được hỏi.
“Ừm, nữ nhân của Hạ Thiên không ai là người bình thường cả.” Tô Tiểu Xán cười nhẹ: “Tóm lại, ngươi tin ta đi, Bối Bối ở nhà thì sẽ khiến nhà họ Tô an toàn hơn rất nhiều.”
Hứa Như gật đầu, không nói gì nữa.
Bây giờ, Tô Bối Bối đứng ở cửa nhà nhà họ Tô, có chút sững sờ, trằn trọc một câu hỏi, nhiều năm như vậy, nàng thật sự chờ đợi tên háo sắc to gan kia sao?
Nhớ lúc trước khi ở trong Tập đoàn Thần Y, bị Hạ Thiên nhìn cả người trống trơn, hình như nàng không quan tâm lắm nhỉ? Đặc biệt là, sau khi nàng phát hiện Hạ Thiên thật sự thích mình, mặc dù nàng trốn tránh khắp nơi nhưng trong lòng thực ra cũng có chút vui mừng?
“A, ta sầu chết mất, ta không muốn tên biến thái đó làm loạn đâu.” Tô Bối Bối tự lẩm bẩm một mình, nhưng vấn đề là nàng có vẻ cũng thích mùi vị Hạ Thiên thích nàng.
“Sao cũng được, thuận theo tự nhiên, để tên háo sắc đó không được ăn trước đã.” Tô Bối Bối quyết định không nghĩ nhiều, trong tình huống hiện tại nàng cũng không thể nghĩ nhiều.
Hạ Thiên đương nhiên không biết Tô Bối Bối đang nghĩ tới những chuyện kia, hắn thật sự không thích nhà họ Tô cho lắm, trước đây Tô Bối Bối thích đối nghịch với hắn, bây giờ chỉ có Tô Bối Bối là hắn thực sự cảm thấy hứng thú.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Hạ Thiên đi thẳng về khách sạn, nhưng hắn phát hiện ngoài Y Tiểu Âm thì còn có những người khác trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận