Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2375. Bức Cung

Hạ Thiên chính là đồ đệ của ám hoàng sát thần, mười hai năm trước được Ngải Vy Nhi và Isabella thuận tiện giúp Ám Ảnh Đoàn lên ngôi đệ nhất tổ chức sát thủ toàn thế giới, trở thành nhân vật truyền thuyết trong giới sát thủ, cũng chính là sát thủ chi thần.
Chỉ là về sau cùng một đám bà vợ ẩn cư ở đảo Thần Tiên, hơn nữa cấp bậc của Hạ Thiên quá cao, trừ vợ của hắn thì không ai có thể mời được hắn, thời gian trôi qua đám sát thủ mới cũng không ai biết được tiếng tăm của hắn.
Nam Cung Uyên rõ ràng cũng không ngờ Thần của giới sát thủ lại trẻ như vậy, nhìn có vẻ tầm hơn hai mươi tuổi mà thôi.
“Ta nhận thua, người bình thường làm sao có thể chống lại Thần.”
Nam Cung Uyên ném dao găm trong tay xuống đất, hoàn toàn từ bỏ: “Muốn chém muốn giết đều nghe ngài, ta sẽ không oán giận gì.”
Hạ Thiên lập tức mất hết hứng thú, trận chiến này đánh còn chưa đánh mà người này đã trực tiếp quỳ xuống, đúng là không có ai có thể làm hắn cảm thấy hứng thú.
“Đúng lúc ta cũng có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
A Cửu ngược lại cảm thấy thế này cũng tốt, loại chuyện chém giết nhau nàng vốn không thích cho lắm, có thể không đánh mà thắng vậy thì quá tốt.
Trong lòng Nam Cung Uyên nảy sinh một tia hy vọng: “Nếu như ta thẳng thắn trả lời, có thể tha ta một mạng không?”
“Xem biểu hiện của ngươi ra sao.”
A Cửu cũng không hứa trước cái gì, người trước mắt này rốt cuộc có nội tình gì nàng cũng không rõ lắm, đương nhiên sẽ không phán đoán vớ vẩn.
“Được, ngươi hỏi đi.”
A Cửu chỉ vào bị tráng hán mắt chột đang đỡ Cao Trân Trân, hỏi: “Trước đó ngươi nói phải dùng nàng để câu một con cá lớn, là có ý gì?”
“Nữ nhân này mặt ngoài là hướng dẫn du lịch, thật ra là nội ứng để điều tra một tổ chức, nàng ta đã đụng đến lợi ích của một vài đại lão.”
Nam Cung Uyên thật sự không e dè, nói thẳng ra: “Ta nhận tiền của những đại lão kia, thì phải diệt trừ tận gốc tổ chức đằng sau nàng.”
“Tổ chức gì?”
Nam Cung Uyên lộ vẻ chần chờ, rõ ràng nội tâm đang đấu tranh, nếu như hắn nói ra, coi như Hạ Thiên và A Cửu tha cho hắn một mạng, thì những đại lão kia đoán chừng cũng sẽ không bỏ qua hắn.
“Thằng đần ngươi còn nghĩ cái gì hả, Cửu nha đầu hỏi ngươi cái gì liền đáp cái đó.”
Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn, “Đừng nghĩ giở trò, ngươi nói lung tung ta đều biết hết.”
Nam Cung Uyên giật mình tỉnh giấc, hiện tại tính mạng của hắn nằm trong tay đối phương, nếu như bây giờ không làm cho Hạ Thiên hài lòng, vậy thì sẽ chết ngay tức khắc, không còn cái gì sau đó nữa.
“Bây giờ ngươi còn lựa chọn khác sao?” A Cửu cũng hợp thời nhắc nhở.
Không đợi Nam Cung Uyên mở miệng, Cao Trân Trân ở bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh lại, mặc dù thân thể nàng vì mất máu mà choáng váng, nhưng vẫn nghe thấy lời Nam Cung Uyên nói, không khỏi hô lên: “Câm miệng! Đừng nói, ngươi tuyệt đối không được nói.”
Hạ Thiên liếc mắt cảnh cáo Cao Trân Trân, lười biếng nhắc nhở: “Ngươi vẫn nên lo cho bản thân đi, chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện.”
“Mặc dù ngươi không chảy máu nữa, nhưng tính mạng vẫn gặp nguy hiểm, hay là quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
A Cửu tiện tay châm hai cái cho Cao Trân Trân, “Việc này ngươi đừng xen vào, không có lợi gì với ngươi cả.”
“Không được!”
Trong mắt Cao Trân Trân tràn đầy sự kinh hãi, trợn mắt nói với Nam Cung Uyên: “Nếu như nói ra thì hậu quả không thể tưởng tượng được đâu, còn sẽ liên lụy đến nhiều người vô tội.”
Nam Cung Uyên nghe thấy vậy, cười khẩy nói: “Nếu ngươi đã biết hậu quả khó lường, vậy thì còn đi điều tra làm gì.”
“Ta đã hối hận.”
Cao Trân Trân nét mặt tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, “Cho nên mới muốn chạy đến hải ngoại, tìm hòn đảo không người này sống đến cuối đời, chỉ là không ngờ tới bọn hắn vẫn không buông tha ta.”
Tiếp đó Cao Trân Trân lại nói với A Cửu: “Cửu tiểu thư, tốt nhất là cô đừng quản chuyện này, nếu không sẽ thực sự chọc vào phiền toái đấy, rồi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nếu không đụng phải thì bọn ta cũng không thèm quản đâu.”
Sau khi A Cửu đi theo Hạ Thiên, tâm tính cũng dần trở nên tĩnh lặng, không giống trước đó chủ động ôm chuyện như lúc ở cùng Y Tiểu m, “Nhưng đã đụng phải thì tất nhiên phải quản rồi.”
“Về phần có nguy hiểm đến tính mạng hay không, cũng không phiền ngươi lo lắng thay ta.”
Nam Cung Uyên hừ lạnh một tiếng, có chút ít giễu cợt nói: “Ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ, đắc tội những người kia, chỉ sợ muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
Bốp! “Đồ đần nhà ngươi làm màu cái gì, dám nói như vậy với Cửu nha đầu hả.”
Hạ Thiên tiện tay bốp cho Nam Cung Uyên một cái, “Có tin bây giờ ta cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong hay không.”
Bị tát cho một phát Nam Cung Uyên cũng ngoan ngoãn lại: “Được, vậy thì ta sẽ nói hết cho các ngươi, cuối cùng nếu như các ngươi mời đến tai họa thì cũng đừng trách lên đầu ta.”
“Còn có, các ngươi đã nói sẽ tha cho ta một mạng, không thể nuốt lời.”
“Đương nhiên sẽ không.” A Cửu hờ hững nói: “Chỉ cần ngươi khai báo rõ ràng thì chúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Được, ta nói.” Nam Cung Uyên gật đầu, cắn răng nói.
Cao Trân Trân tựa hồ còn muốn ngăn cản, Hạ Thiên tiện tay cho nàng một châm, trực tiếp biến nàng thành pho tượng câm điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận