Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2423: Sưu hồn

Ban đêm, bên ngoài đảo Sương Nguyệt.
Dưới ánh trăng, tất cả cảnh vật dường như đều được phủ một tầng sương mỏng.
Tình hình hiện tại là Hạ Thiên đang bị một tòa trận pháp vây lại, dù là cơ thể hay thần thức đều giống như bị hàng vạn tòa núi lớn đè lên, không thể động đậy được.
Một thanh trường kiếm bóng loáng dừng trên đỉnh đầu Hạ Thiên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống.
Thanh trường kiếm này rõ ràng không phải kiếm bình thường, nghiêm chỉnh mà nói thì là nó không có thực thể, nó chỉ là linh khí tạo ra mà thôi, nhưng khi ở trong trận pháp này, uy lực của nó lại được phóng đại lên, thậm chí gấp mười, gấp trăm lần.
Hạ Thiên giống như không ý thức được tình cảnh nguy hiểm của bản thân, chẳng những từ chối phối hợp, hơn nữa còn mắng trả đám người Hoàng đảo chủ một câu ‘đồ đần’.
“Xem ra không cho ngươi mở mang tầm mắt, ngươi thật sự cho rằng lão phu đang đùa với ngươi.”
Hoàng đảo chủ không nghĩ ngợi nữa, lạnh lùng vung tay lên: “Giáng Nguyệt!”
Tiếng nói dứt, chỉ thấy vầng trăng trên bầu trời đột nhiên rơi xuống, nặng nề đập vào trong trận pháp.
Sóng lớn bất tuyệt cuồn cuồn trong trận pháp giống như biển gầm, vừa đụng đã thấy đáng sợ, trận thế kia chớ nói một người, ngay cả một tòa thành, một tòa sơn mạch đoán chừng đều sẽ bị phá tan.
“Hạ Thiên à, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Hoàng đảo chủ đưa tay nâng vầng trăng kia lên, sau đó nó biến thành một thanh trường kiếm màu bạc treo trên đỉnh đầu Hạ Thiên.
“Chắc chắn ngươi sẽ phải chết dưới một kiếm này.”
Hạ Thiên không nói chuyện, chỉ ngáp một cái rõ to.
Hoàng đảo chủ chỉ về phía Hạ Thiên ở giữa trận pháp, vừa trách móc vừa nói: “Kỳ thật lão phu không cảm thấy hứng thú với mệnh của ngươi, thứ ta muốn chính là Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Nếu như ngươi đã học được thì giao châm pháp cho ta cũng chả mất mát gì, có khi còn nhờ vào đó mà kết giao bằng hữu, Hoàng mỗ có được ân huệ của ngươi sau này nhất định sẽ báo đáp! Thế mà ngươi vẫn không chịu.”
Đây là uy hiếp không thành đổi sang dùng lợi ích để dụ dỗ.
“Có làm màu thì nhanh lên cái đi, ta đang buồn ngủ lắm đó.” Hạ Thiên ở trong trận pháp thật sự nhắm mắt lại, dáng vẻ tùy các ngươi đấy.
“Ngươi đừng cho rằng bản thân may mắn, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu, ngươi cũng không thể tránh thoát sự vây khốn của trận pháp.”
Hoàng đảo chủ lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, giọng điệu trở nên âm trầm: “Đừng cố gắng chống giữ, cho dù có người tới cứu ngươi thì các nàng cũng không thể phá được trận pháp của lão phu, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết.”
Không đợi Hạ Thiên trả lời, Đoạn Nhất Lang đã không thể chịu nổi vội nói với Hoàng đảo chủ: “Đừng nói nhảm với hắn làm gì, thằng nhãi này sẽ không nhả ra đâu, chi bằng chém hắn một phát rồi thừa dịp thần hồn của hắn không biến mất được trực tiếp siêu hồn.”
Thang bà bà trán rướm mồ hôi, đồng ý với đề nghị của Đoạn Nhất Lang: “Nếu còn tiếp tục thì sẽ không có lợi với chúng ta đâu.”
“Hơn nữa Nghịch Thiên Bát Châm ở trong đầu hắn mà, chỉ cần đánh nát đầu hắn là được.”
Cao Vô Ưu gật đầu: “U Minh Cao gia chúng ta có mấy pháp thuật sưu hồn pháp thuật, chỉ cần giữ lại đầu của hắn, cho dù người đã chết cũng có thể tìm ra ký ức muốn biết.”
“Thuật sưu hồn mặc dù kì diệu nhưng cũng không phải không có tai hại.”
Hoàng đảo chủ vẫn còn có chút do dự, “Nếu sưu hồn người đã chết chỉ sợ ký ức sẽ không hoàn chỉnh được, đối với việc nghiên cứu Nghịch Thiên Bát Châm chỉ sợ có chút ảnh hưởng.”
Đoạn Nhất Lang nhịn không được mắng lên: “Lão già ngươi có thôi đi không hả, chẳng lẽ ngươi muốn đợi khi Hạ Thiên thoát khỏi trận pháp, rồi giết chết chúng ta mới động thủ sao?”
Người ngoại quốc Sử Bội La cũng có chút ăn không tiêu, từ trong ngực lấy ra một bình dược phun vào trong miệng, sau đó thúc giục nói: “Nhanh lên, đừng đợi thêm nữa, nhỡ mấy nữ nhân kia tìm được chỗ này e rằng mọi việc sẽ trở nên cam go!”
“Được rồi, cũng không thể làm gì khác hơn.”
Trong lòng Hoàng đảo chủ vẫn còn tiếc nuối, Nghịch Thiên Bát Châm là vật mơ ước từ nhỏ của hắn, vì nó hắn đã lập kế hoạch, bố trí mấy chục năm…Vốn cho là đời này thật sự vô vọng, kết quả Hạ Thiên lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc biết được Nghịch Thiên Bát Châm không phải truyền thuyết mà sư phụ hắn bốc phét.
Đồng thời hắn cũng biết Nghịch Thiên Bát Châm thật sự có thể làm cho người ta trường sinh bất tử, đồng thời cũng có thể khiến tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Cho nên hắn phải nắm được Nghịch Thiên Bát Châm, cho dù phải trả giá cao đi chăng nữa hắn cũng không hối hận.
“Nếu ngươi đã cứng đầu không chịu thì đừng trách lão phu vô tình!”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Hoàng đảo chủ cũng biến mất, đột nhiên hắn đưa tay chỉ huy chuôi kiếm trấn áp về phía Hạ Thiên.
Chỉ thấy thanh trường kiếm màu bạc trong nháy mắt như lôi điện chém xuống ác liệt.
Nhưng không, biến cố đã xảy ra, một bóng đen không biết từ nơi nào bỗng dưng vọt ra gắng gượng giữ chặt lấy thanh trường kiếm kia.
“Ai!” Hoàng đảo chủ cả kinh, nhìn chăm chú vào trong trận pháp.
Trong rừng tự dưng có một con mãnh hổ màu trắng xông ra, trên lưng nó là một thiếu nữ váy trắng bồng bềnh, trong tay cầm một cây sáo trúc màu xanh biếc.
Thiếu nữ váy trắng lạnh lùng nhìn đám người Hoàng đảo chủ, ngữ khí bất thiện quát hỏi: “Các ngươi là ai, tại sao muốn làm chuyện xấu trên đảo chúng ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận