Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3146: Đằng Quy

Bên trong vực sâu là một con quái vật hình thể to lớn, còn muốn lớn hơn cả một tòa thành, thậm chí có thể nói tòa thành vốn sinh trưởng trên lưng của nó.
Tướng mạo của nó cũng cực kỳ quỷ dị, giống như yêu quái được khâu vá lại từ nhiều bộ phận, đầu ưng, thân rùa, đuôi rắn… rất có cảm giác dị thú được ghi lại bên trong Sơn Hải Kinh ở trái đất.
Tuy nhiên, con quái vật này lại xấu xí một cách dị thường. Lưng, đuôi đều đang chảy mủ.
“Đây là một loại dị sinh thú, tên là Đằng Quy, xuất hiện ở Tiên Vân đại lục khoảng một vạn năm trước, về sau diệt tuyệt.” Khương Thanh Nguyệt cau mày, biểu hiện hơi có chút lo lắng; “Đằng xà và thần quy giao hợp thành linh thú, nhưng con quái vật này đã trải qua cải tạo, hung tính rất mạnh. Nếu chúng ta không diệt trừ nó, hậu hoạn tuyệt đối vô tận.”
Sở Dao nhìn dáng vẻ của con quái vật, trong lòng cũng run lên: “Thứ này nhìn hơi bị buồn nôn.”
“Ta chẳng quan tâm nó là rùa hay là đằng quy, bởi vì nó khó coi quá đi.” Vương Tiểu Nha ghét bỏ nói: “Nó đã phá hủy hình tượng đẹp đẽ của ta về rùa. Rùa Denis đáng yêu biết bao nhiêu, Huyền Vũ bá khí đến cỡ nào. Dù sao, ngay cả rùa Antoine cũng đẹp hơn nó gấp trăm lần.”
Con quái vật to lớn kia gào thét xông về phía ba cô gái đang lơ lửng giữa không trung, há miệng phun ra một cột lửa.
“Đây chính là độc hỏa.”
Khương Thanh Nguyệt lập tức lách mình tránh đi.
“Rùa đen không phải phun nước sao? Tại sao nó lại phun lửa?” Vương Tiểu Nha vọt đến cách đó không xa, có chút không hiểu hỏi.
Sở Dao bất mãn nói: “Ta chẳng quan tâm nó phun cái gì, trước xử lý nó rồi nói sau.”
Nàng vừa mới dứt lời, Đằng Quy tiếp tục phun ra một cột nước khổng lồ, thiếu chút nữa rửa mặt luôn cho Sở Dao.
“Ngươi muốn chết đúng không?” Sở Dao hơi tức giận, vận linh lực đánh xuống vực sâu.
Một quyền này vẫn có chút hiệu quả.
Con Đằng Quy khỏi kêu thảm một tiếng. Tuy nhiên, mai rùa bị va chạm, chưa đến một giây đã liền lại, nó càng thêm nóng nảy phun cột nước và cột lửa về phía Sở Dao.
Nước lửa đều có độc, xung quanh vương thành bị khí độc tràn ngập. Nếu nó cứ tiếp tục khuếch tán ra, đoán chừng thành đô sẽ toàn diệt.
Vương Tiểu Nha lắc đầu nói: “Cái thứ xấu xí như ngươi lại còn biết đùa nghịch với nước lẫn lửa?”
“Lúc này mà còn chơi cái gì nữa?” Sở Dao tức giận trừng Vương Tiểu Nha: “Ngươi đứng đắn lại cho ta một chút đi, ra thêm chút sức, trước làm thịt con rùa xấu xí này.”
Vương Tiểu Nha cau mày: “Hình thể của nó quá lớn, mai rùa quá cứng. Nếu không thể phá được xác, muốn giết chết nó có chút khó.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Khương Thanh Nguyệt: “Thất tỷ tỷ, lão già chết tiệt này vừa phun nước vừa phun lửa, tỷ có cách nào mau chóng xử lý nó hay không?”
“Có thể khống chế nước lửa, đây chính là thiên phú thần thông của Đằng Quy.” Gương mặt xinh đẹp của Khương Thanh Nguyệt hiện lên sự ngưng trọng: “Khoảng vạn năm trước, tọa kỵ của Dã Hỏa Lão Tổ chính là một con Đằng Quy. Nó có thể phun nước và phun lửa, thậm chí còn có thể chiêu lôi dẫn điện. Hơn nữa, mai rùa còn rất cứng, trừ phi có một thanh thần kiếm. Nếu không, chỉ sợ khó mà chém ra được.”
Trong lòng nàng dâng lên nghi hoặc vô tận: “Tu tiên giả chết trong tay Đằng Quy vô số kể, chỉ là con rùa này đã sớm bị đánh chết, rốt cuộc con rùa trước mặt là từ đâu mà có?”
“Đoán chừng tro tàn lại cháy chứ sao!”
Sở Dao không quan tâm con rùa này từ đâu mà có, nàng chỉ muốn xử lý nó mà thôi: “Chúng ta cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, trước giết chết nó đi. Nếu để càng lâu, đến lúc đó người bình thường bị thương tổn sẽ càng nhiều.”
Vương Tiểu Nha nói: “Hơn phân nửa là kỳ chủ trước đây đã dùng biện pháp tà môn ngoại đạo trùng sinh thứ quỷ này chứ sao? Tuy nhiên, nếu đúng như vậy, con trước mắt hẳn còn thua kém con vạn năm trước?”
“Cũng phải, để ta thử nó trước một lần.” Khương Thanh Nguyệt lập tức bừng tỉnh, vận trường kiếm đánh ra một chiêu Kiếm Ảnh Phân Quang, nhất sinh nhị, nhị sinh tam. Không bao lâu sau, nó đã diễn hóa ra thành mấy trăm trường kiếm. Dĩ nhiên đây không phải trường kiếm thật sự mà là từng luồng kiếm khí có thực thể.
Nàng bóp kiếm quyết chỉ vào Đằng Quy dưới lòng đất: “Đi, Vạn Lý Sương Nguyệt Kiếm Trận.”
Mấy trăm luồng kiếm khí lượn vòng, giống như sương lạnh từ trên trời rơi xuống con quái vật đang gầm thét.
Kiếm khí lướt qua, cột nước trong nháy mắt bị hàn khí đông cứng thành cột băng.
Tuy nhiên, rất nhanh cột lửa vọt lên, đốt cháy kiếm khí không còn thừa lại mấy.
Cuối cùng, kiếm khí rơi vào mai Đằng Quy cũng không còn bao nhiêu, tất nhiên không có cách nào tạo thành tổn thương bao lớn.
“Vẫn chưa được.” Khương Thanh Nguyệt tổn hao không ít linh khí, cố hết sức nói: “Kiếm khí của ta có tính hàn, có thể phá cột nước nhưng cột lửa lại có chút khó khăn.”
“Vậy thì đánh cho nó không thể phun ra được nữa.” Vương Tiểu Nha tức giận, xắn tay áo lên vọt thẳng đến Đằng Quy.
Khương Thanh Nguyệt giật mình, vội vàng kêu lên: “Tiểu Nha, ngươi đừng đi.”
Đáng tiếc đã muộn.
Bành.
Vương Tiểu Nha rơi xuống mai rùa, lập tức một cước đá vào bên trên mai rùa.
“Tiểu tiện nhân ở đâu ra, dám chơi đùa trên lưng cô?” Đằng Quy đích thật không có phản ứng quá lớn, chỉ hừ lạnh một tiếng. Lửa độc trên lưng nổ tung mấy cái, độc hỏa như tương chảy về phía Vương Tiểu Nha.
“Con mẹ nó, buồn nôn quá.” Vương Tiểu Nha lại đạp xuống một cước, nhưng tác dụng không rõ ràng, chỉ làm vỡ được mấy độc hỏa mà thôi.
Sở Dao nhìn thấy không ổn, muốn giúp đỡ Vương Tiểu Nha nhưng lại bị Khương Thanh Nguyệt gọi lại: “Ngươi đi cũng vô dụng thôi. Đây không phải vấn đề cảnh giới, mà xác Đằng Uy chính là linh bảo thông thiên. Cho dù chỉ còn một cái xác cũng có thể phỏng chế, ít nhất là diễn thiên thần vật, có lực quy tắc nhất định. Dùng man lực rất khó đánh vỡ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận