Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4272: Chuẩn bị tiến về liên minh tu tiên (01)

Sau đó, Hạ Thiên ở lại Tiên Vân đại lục một tháng.
Không phải tất cả chỉ là đắm chìm trong ôn nhu hương, mặc dù giao lưu tình cảm lần lượt với các bà vợ xác thực tốn phần lớn thời gian.
Mà cũng không còn cách nào, bởi vì Hạ Thiên nhất định phải truyền Tĩnh Linh Văn cho các nữ nhân của hắn, để các nàng có thể trực tiếp ngưng luyện kiếp lực.
Về phần Tĩnh Linh Văn có phong hiểm hay không, điều này không cần suy tính.
Cho dù có phong hiểm thì cũng là một mình Hạ Thiên gánh, bởi vì Tĩnh Linh Văn mà hắn truyền cho các nữ nhân của mình đã được hắn cải tạo qua, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trong một tháng này, Hạ Thiên trải qua một cuộc sống rất phong phú, mỗi ngày đều tu luyện cùng nữ nhân của mình.
Đương nhiên, hắn phát hiện một chuyện có chút khó chịu, đó chính là quan tài của Bùi Hồng Tụ vẫn bị Vấn Thiên Đạo Nhân mang đi. Vấn đề nằm ở chỗ, bọn họ không phát hiện lão mũi trâu đó ra tay từ lúc nào.
Tuy nhiên cũng không quan trọng.
Mặc dù Hạ Thiên háo sắc nhưng hắn không phải háo sắc đến mức thành quỷ.
Sở dĩ trước kia hắn giữ Bùi Hồng Tụ, thứ nhất là vì nàng xinh đẹp, thứ hai là vì quan tài của nàng có chút tương tự với Cực Tiên mộ của Phù Diêu Tiên Tử, cho nên hắn muốn tham khảo một chút.
Hiện tại, Phù Diêu Tiên Tử đã thu được tự do, phân lượng của Bùi Hồng Tụ tất nhiên thấp xuống.
Hạ Thiên chỉ cảm thấy khó chịu vì loại hành vi của Vấn Thiên Đạo Nhân. Chờ hắn đến liên minh tu tiên, hắn nhất định sẽ đánh cho tên lão mũi trâu kia một quyền mới có thể tiêu tan sự không vui trong lòng.
Một ngày nọ, tất cả mọi người đã được truyền độ Tĩnh Linh Văn xong, tất cả đều nhất trí dứt bỏ Hạ Thiên, tề tựu ở trà hiên.
“Vấn Thiên Đạo Nhân nhắc đến bàn đào tiên hội, mọi người cảm thấy chúng ta có nên tham gia hay không?” Nguyệt Thanh Nhã nhắc đến chuyện mà Vấn Thiên Đạo Nhân đã nói hôm qua. Nàng cũng đã thuật lại cho chúng nữ biết, lúc này nàng đang muốn trưng cầu ý kiến của các nàng.
Ninh Khiết nghi hoặc hỏi: “Chúng ta gạt chồng sang một bên như vậy cũng không tốt, hắn sẽ không tức giận chứ?”
“Hắn tức cái gì?” Lãnh Băng Băng lạnh nhạt nói: “Bây giờ hắn đang triền miên với Liễu Mộng đấy.”
Đây chính là sự ăn ý của các nàng, cố ý để Liễu Mộng đến cuối cùng.
Trong tất cả nữ nhân của Hạ Thiên, ngoại trừ Dạ Ngọc Mị, có thể địch nổi Hạ Thiên cũng chỉ có Liễu Mộng.
Nhất là Liễu Mộng lâu như vậy vẫn chưa gặp Hạ Thiên, không ép khô hắn, nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại.
“Cũng chỉ có Liễu tỷ tỷ mới có thể cuốn lấy được chồng.” Tôn Hinh Hinh có chút sợ mà vỗ vỗ ngực: “Chồng, hắn quá… lâu không gặp, ta có chút không chịu đựng nổi sự nhiệt tình của hắn.”
Thư Tĩnh ngồi bên cạnh nàng mỉm cười trêu chọc: “Không chịu đựng nổi? Hinh Hinh tỷ không phải cũng chiếm hắn hết hai đêm sao?”
“Tĩnh Tĩnh, ngươi nói cái gì đó.” Tôn Hinh Hinh xấu hổ không thôi, đánh cho Thư Tĩnh một cái: “Ngươi, ngươi rõ ràng còn lâu hơn ta, còn cùng với Phượng Nhi, với Khả Khả…”
“Này, các ngươi muốn ồn ào thì cứ ồn ào, nhưng đừng kéo ta xuống nước.” Kiều Phượng Nhi bất mãn nói.
An Khả Khả cũng cảm thấy có chút không thể nói nổi: “Điều này đã là gì chứ? Trước kia ta lăn lộn ngành giải trí, cách chơi hoang dâm vô đạo hơn ta còn nghe nói qua nữa là.”
“Được rồi, chúng ta bớt nói mấy chuyện này đi.” Tống Ngọc Mị cắt ngang chủ đề trò chuyện, nhắc nhở: “Chúng ta nên bàn chính sự thì hay hơn.”
Cơ Thanh Ảnh gật đầu: “Không sai, nói chính sự quan trọng hơn. Nếu không, tiểu oan gia kia tỉnh lại, các ngươi sẽ gặp tai ương đấy.”
“Nói nghe giống như ngươi có thể thoát khỏi vậy.” Diệp Mộng Oánh mỉm cười phản bác.
“Muốn so sánh sao?” Lòng kiêu ngạo của Cơ nữ hoàng lại dâng lên, hơi cau mày nói với Diệp Mộng Oánh.
Triệu Yêu Yêu bĩu môi: “Đã nói là không nhắc lại mà.”
“Vấn Thiên Đạo Nhân đó có tin được không?”
Mị Nhi trước kia là thành viên của Thiên Tổ, đối với người có lai lịch không rõ thường rất khó tin tưởng. Nàng hoài nghi hỏi: “Có phải liên minh tu tiên cố ý phái hắn đến đây lừa chúng ta hay không?”
“Cũng có khả năng này.” Lãnh Băng Băng cũng nghĩ đến điều đó: “Cho dù hắn không có để lộ ác ý, chúng ta cũng không thể không phòng.”
Liễu Vân Mạn gật đầu, biểu thị sự đồng ý: “Ý muốn hại người có thể không có, nhưng ý đề phòng người khác không thể không.”
“Ta cảm thấy hắn nhất định là người xấu.” Vương Tiểu Nha nằm nghiêng trên mặt đất, dùng ngực Kiều Hoàng Nhi làm gối, lười biếng nói: “Tên lỗ mũi trâu, con lừa trọc đó nhất định là có ý khác.”
Kiều Hoàng Nhi không rõ: “Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
“Trong tiểu thuyết Cổ Long có đề cập qua.” Vương Tiểu Nha nghiêm túc đáp: “Hành tẩu giang hồ, có ba loại người không nên chọc. Một là người xuất gia, hai là nữ nhân, ba là ăn mày.”
Sở Dao trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha: “Không phải chứ. Tiểu Nha, ngươi coi mấy lời tiểu thuyết nói là chân lý à?”
“Ta chẳng quan tâm nó xuất phát từ đâu, có đạo lý là được.” Vương Tiểu Nha phản bác.
Ngải Vi Nhi cười nhẹ: “Dựa theo lời ngươi nói, chúng ta cũng không cần phải sợ nữa, bởi vì chúng ta đều là nữ nhân, tất cả đều lăn lộn trong giang hồ.”
Triệu Yêu Yêu lắc đầu nói: “Cái gì giang hồ chứ? Chúng ta không phải tu tiên giả sao?”
“Ví von, là ví von đó, cái này mà ngươi cũng không rõ sao?” Cơ Thanh Thuần duỗi ngón tay, gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Triệu Yêu Yêu: “Ta hiểu rồi.”
Tát Mã công chúa nhìn mọi người nói chuyện, cũng chỉ mỉm cười. Cũng không phải vốn tiếng Trung của nàng không đủ, mà là nàng chưa từng tùy tiện xen vào bất cứ chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận