Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2948: Đừng gọi quỷ nữa

“Ngươi cho rằng làm như thế là có thể giết chết được ta? Đúng là ngây thơ.” Đang khi nói chuyện, ngực của Lệ Thiên Thu quả nhiên khép lại từng chút một, rất nhanh hoàn hảo như lúc ban đầu: “Ngươi chẳng qua chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi.”
Mộc Hàm cũng không cảm thấy nó vô ích. Nàng thản nhiên nói: “Cho dù ta không giết được ngươi, ít nhất cũng có thể tiêu hao đám quỷ vật đáng ghét. Bọn chúng cũng không phải bất tử bất diệt.”
“Vậy thì thế nào.” Lệ Thiên Thu không khỏi đắc ý, mỉm cười nói: “Nơi này chính là Vạn Quỷ Uyên, trải qua vạn năm tích lũy, nó đã trở nên vô cùng vô tận. Cho dù ta bị giết một ngàn lần, một vạn lần, ta vẫn không bao giờ chết.”
Mộc Hàm không khỏi im lặng. Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
“Thôi, đừng để ý đến vấn đề này nữa. Ngươi hãy dẫn các sư muội cùng đi đi.” Mặc dù Bạch Bảo Lam không muốn chết, nhưng lúc này nàng không muốn liên lụy ân nhân cứu mạng: “Trước khi đi, ngươi nhất định phải giết chết ta, tuyệt đối đừng để hồn phách của ta cho kẻ kia giày xéo.”
Thật ra, Mộc Hàm cũng đã cân nhắc phương án này. Tuy nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng lập tức bác bỏ: “Ngươi đừng bi quan như thế, hẳn sẽ còn biện pháp tốt hơn.”
“Nhưng ta không chờ được nữa.” Sắc mặt Bạch Bảo Lam trắng bệch. Nàng đã cách cái chết không xa, đoán chừng không thể trụ được lâu hơn nữa. Hiện tại, nàng chỉ dựa vào linh khí kéo dài hơi tàn: “Vị sư tỷ này, bây giờ ta còn chưa biết tên họ của ngươi, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết bí mật của Bạch Hạc phái trước khi chết.”
“Tuyệt đối đừng, ta không có hứng thú với bí mật môn phái các ngươi.” Mộc Hàm lập tức cắt ngang lời nói của đối phương. Nàng thật sự không muốn nghe tiếp mấy chuyện này: “Ngươi có thể nói cho đồng môn sư muội của ngươi biết.”
“Không, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết mà thôi.” Bạch Bảo Lam giữ chặt Mộc Hàm, sau đó yêu cầu các sư muội hộ pháp bên cạnh, tranh thủ một ít thời gian cho nàng nói hết lời: “Bọn họ còn quá nhỏ, hoàn toàn gánh không nổi bí mật đó. Bí mật này lại có liên quan đến Vạn Hỏa giáo, càng nhiều hơn là liên quan đến sinh tử tồn vong tiên môn chính phái trong tương lai.”
Mộc Hàm vẫn lắc đầu như cũ: “Không nói trước bí mật này rốt cuộc quan trọng bao nhiêu, chỉ nói hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để nói chuyện bí mật. Ngươi không sợ quỷ hồn gần đây nghe thấy sao.”
Bạch Bảo Lam bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng mạng của ta không kéo dài được lâu. Nếu bây giờ không nói, đoán chừng không có cơ hội để nói.”
“Ngươi sống sót là được rồi.” Mộc Hàm cũng không cảm thấy đây là một vấn đề nan giải gì: “Thật ra, gã Hộ pháp đó cũng không phải nhân vật lợi hại. Ta đã tìm được sơ hở của hắn ta. Chỉ cần trước khi hắn ta hấp thu quỷ vật khác bổ sung cho mình, chúng ta giết chết hắn ta là được.”
Mấy tiểu cô nương kia đích thật không phải đối thủ của Lệ Thiên Thu, chỉ mười giây đã bị đánh bay, ngã xuống đất không dậy nổi, không rõ sống chết.
“Di ngôn giao phó xong chưa?” Lệ Thiên Thu mỉm cười nhìn Mộc Hàm và Bạch Bảo Lam: “Có phải ngươi nói cho nàng ta hiện tại Vân Bảo Phượng đang ở đâu không? Thật ra, cái mà ta muốn biết chính là cái này. Các ngươi nói ra là có thể miễn tội chết, cần chi phải chịu khổ như vậy.”
Bạch Bảo Lam im lặng, đang suy nghĩ có nên tự vận để cầu bảo toàn bí mật hay không.
Mộc Hàm thản nhiên nói: “Ta không biết Vân Bảo Phượng mà ngươi muốn tìm là ai, cũng không biết nàng ấy ở đâu, nhưng ta đã nắm được sơ hở của ngươi, giết ngươi chỉ là vấn đề thời gian.”
“Người của Phiếu Miễu Tiên Môn quả thật không bao giờ chịu nghe lời.” Lệ Thiên Thu chỉ vào ngực của mình: “Vậy ngươi không ngại đâm nơi này một đao. Bổn hộ pháp tuyệt không tránh né. Nếu không cho ngươi mở mang tầm mắt, ngươi thật không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.”
Mộc Hàm cũng không khách sáo với hắn ta. Nếu hắn ta đã yêu cầu như vậy, nàng trực tiếp vọt đến, một đao đâm thẳng vào tim, sau đó phi thân rút lui.
“Một đao kia đâm rất chuẩn, tim cũng bị đâm xuyên qua.” Lệ Thiên Thu mặt không đổi sắc nhìn trái tim không ngừng phun máu của mình, sau đó niệm chú ngữ hét lớn một tiếng: “Vạn Hồn Nguyên Thể Quyết, tụ.”
Một tiếng hiệu lệnh, toàn bộ Vạn Quỷ Uyên đều chấn động cả lên.
Sau đó tất cả lại im ắng như cũ.
“Sao?” Mộc Hàm sửng sốt nhìn chung quanh, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặt Lệ Thiên Thu cũng lộ vẻ nghi hoặc, lại hét lớn một tiếng: “Vạn quỷ nghe lệnh, tụ cho ta.”
Vẫn không hề có tiếng đáp lại.
“Chuyện gì thế?” Lúc này, Lệ Thiên Thu đã cầm máu cho mình, lại đọc chú ngữ lần nữa: “Vạn Hồn Nguyên Thể Quyết, đệ nhất uyên, đệ nhị uyên, đệ tam uyên, tất cả quỷ hồn tụ đến đây cho bổn hộ pháp.”
Đáp lại hắn ta chỉ có tiếng gió vù vù, cũng không thấy quỷ hồn nào tụ tới.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Bạch Bảo Lam nhìn thấy tình huống, nhất thời quên mất thương thế của mình, quay sang hỏi Mộc Hàm.
Mộc Hàm cũng trăm mối không có cách giải, đành phải suy đoán: “Có khả năng hắn ta nhớ lầm chú ngữ, hoặc bên trong Vạn Quỷ Uyên không còn quỷ hồn nào khác?”
“Không thể nào.” Bạch Bảo Lam hoài nghi: “Hắn ta không phải đã nói Vạn Quỷ Uyên góp nhặt quỷ hồn trên vạn năm sao, tại sao lại chỉ có ngần này?”
Mộc Hàm thận trọng đáp: “Ta cũng không rõ nữa, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.”
“Đệ tứ uyên, đệ ngũ uyên, đệ lục uyên…” Lệ Thiên Thu rốt cuộc quýnh lên, liên tiếp thôi động chú ngữ, muốn triệu hoán đám quỷ hồn mấy tầng thấp nhất ra.
“Đừng gọi quỷ nữa. Đám quỷ mà ngươi nuôi một con cũng không còn.” Lúc này, một giọng nói từ tính từ một nơi không xa truyền đến, bên trong giọng điệu còn mang theo hương vị lười biếng.
Nghe được giọng nói này, Mộc Hàm không khỏi vừa mừng vừa sợ, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ nàng nhớ người đó quá, cho nên hắn đã bị triệu hoán đến đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận