Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4325: Thừa dịp bây giờ xử lý hắn

Hạ Thiên thuận miệng nói: “Xem như là quen biết đi, ngươi không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường. Bởi vì hơn hai vạn năm sau, ngươi sẽ lấy mạng của ta, nhưng bị ta xử lý.”
Hạ Vô Kỵ không biết làm sao mà nói tiếp.
“Cái gì mà hơn hai vạn năm sau? Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế?” Khúc Yên Nhiên cảm thấy cực kỳ bất mãn với giọng điệu trang bức của Hạ Thiên: “Ngươi có thể sống thêm hai trăm năm nữa không đã là một vấn đề, lại còn hai vạn năm.”
Dạ Mộng Bạch không khỏi sờ sờ mũi, có chút xấu hổ trước lời nói của Hạ Thiên.
“Hạ thí chủ nói đùa rồi.” Hạ Vô Kỵ cười khan: “Chúng ta xưa nay không thù không oán, tại sao lại giao đấu sinh tử với nhau chứ?”
Hạ Thiên đính chính: “Không phải giao đấu sinh tử, chính là ngươi bị ta giết chết.”
“Đủ rồi.”
Nam nhân áo bào xanh không vui đứng lên, nói với Hạ Thiên: “Ta không cần biết ngươi là ai, ôm mục đích gì để tiếp cận chúng ta. Tóm lại, ngươi nên có chừng có mực. Đừng tưởng rằng chúng ta dễ bị mắc lừa.”
“Lời này ngươi nên hỏi chính ngươi thì hay hơn.” Hạ Thiên nhìn người này một chút: “Ngươi chính là rắp tâm không tốt, lại còn giả bộ ở đây làm gì?”
Nam nhân áo bào xanh im lặng, một hồi lâu nói cũng không ra lời, liền quay sang nhìn Dạ Mộng Bạch: “Dạ lão đệ, ngươi tìm được người này ở đâu vậy? Nói chuyện làm việc chẳng đứng đắn gì cả, tính công kích lại còn mạnh như vậy, đúng là khó hiểu.”
“Ha ha ha, Hạ đạo huynh là người ngay thẳng như vậy đấy, các ngươi cũng đừng để ý. Hắn không có ác ý gì đâu.”
Dạ Mộng Bạch phá lên cười, vỗ vai nam nhân áo bào xanh, tiện tay móc ra mấy quả trái cây và một đống thảo dược.
“Đây là cái gì?” Nam nhân áo bào xanh nghi hoặc tiếp nhận.
“Có thể trị được vết thương trên người ngươi.” Dạ Mộng Bạch thuận miệng giải thích: ‘Hạ đạo huynh thật ra là y tu. Trái cây và thảo dược đã được hắn nghiệm chứng, không có vấn đề gì đâu, có thể ăn được.”
Nam nhân áo bào xanh có chút không tin tưởng Hạ Thiên cho lắm, nhưng lại hoàn toàn tín nhiệm Dạ Mộng Bạch. Do dự vài giây, cuối cùng hắn cũng nhét vào trong miệng.
Nhai mấy lần, phát hiện hương vị khá lạ, giống như phân ôi thiu nhưng lại bị đông cứng thành một khối, lại còn bị khăn tay ngâm nước bẩn lâu ngày bao lại, đã khó ăn lại còn khó nuốt xuống.
“Đừng phun ra, cố nuốt xuống đi.” Hạ Thiên cười nói: “Bằng không, vết thương trên người ngươi sẽ bị phát tác. Với thể chất của ngươi, đoán chừng phát tác hai lần, ngươi sẽ bị phế.”
Lời vừa nói ra, nam nhân áo bào xanh đành phải chịu xúc động nôn mửa, cưỡng ép nuốt xuống.
Không thể không nói, những quả trái cây và thảo dược đó quả thật có kỳ hiệu.
Một lát sau, nam nhân áo bào xanh cũng cảm nhận được thương thế trên người khép lại hơn phân nửa, có thể đứng lên đi lại một cách bình thường.
Dạ Mộng Bạch mừng rỡ không thôi. Ban đầu, hắn cũng có chút lo lắng hiệu quả trị liệu của thuốc. Nhưng hắn làm người có một chuẩn tắc, đó chính là một khi lựa chọn tin tưởng người khác, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Trên đường trở về, hắn đã nhắc qua thương thế của nam nhân áo bào xanh với Hạ Thiên. Hạ Thiên tiện tay chỉ mấy quả trái cây và thảo dược, nói những thứ này có thể trị.
Ban đầu, hắn quả thật có chút không dám tin, cho dù Hạ Thiên tự xưng là thiên hạ đệ nhất thần y.
Nhưng bởi vì tin tưởng Hạ Thiên, hắn vẫn mang thuốc và trái cây trở về.
Nghĩ không ra, hiệu quả lại thần kỳ như thế.
“Hạ đạo hữu, thật ngại quá, là ta trách oan ngươi, ta xin lỗi ngươi.”
Sau khi khỏe hơn, nam nhân áo bào xanh quả quyết nói lời xin lỗi và cảm ơn Hạ Thiên: “Tại hạ Kim Mộc Phong, ân cứu mạng của ngươi suốt đời khó quên. Về sau, ngươi có việc cần, xông pha khói lửa ta cũng không từ chối.”
“Thôi đi.”
Hạ Thiên nhìn nam nhân áo bào xanh: “Tuy vết thương trên người ngươi đã ổn, nhưng mặt ngươi có viết chữ đoản mệnh, đoán chừng sống không được bao lâu đâu. Nhưng ta là hơn hai vạn năm sau mới xuất hiện, ngươi cũng không giúp được gì cho ta.”
Khúc Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cứ treo cái từ hai vạn năm trên cửa miệng, giống như ngươi thật sự từ hơn hai vạn năm sau quay trở lại thì phải.”
“Mặc dù hình dáng của ngươi bình thường nhưng đầu óc thì có vấn đề.”
Hạ Thiên gật đầu: “Ta chính là từ hơn hai vạn năm sau trở về đấy.” “Nói hươu nói vượn.” Khúc Yên Nhiên đương nhiên không tin, mắng to: “Nhìn tư chất của ngươi cũng bình thường, có thể tu luyện đến Hợp Thể Kỳ đoán chừng cũng dựa vào tài nguyên của tông môn. Ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai trăm năm. Hai vạn năm, quả thật si tâm vọng tưởng. Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn vượt qua cả Chuẩn tiên lão tổ sao?”
Hạ Thiên khẳng định: “Ta không phải Chuẩn tiên lão tổ, ta còn lợi hại hơn so với bọn họ nhiều.”
Khúc Yên Nhiên trừng mắt, không thèm để ý đến Hạ Thiên nữa.
Dạ Mộng Bạch mỉm cười hòa giải: “Được rồi, mọi người đều bị vây ở đây, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, trước nghĩ cách chạy ra ngoài quan trọng hơn.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Có thoát ra hay không không quan trọng. Bây giờ ta muốn làm chuyện khác hơn.”
“Chuyện gì?” Dạ Mộng Bạch không hiểu. Hạ Thiên một lần nữa quay sang nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng: “Nếu bây giờ thật sự là hơn hai vạn năm trước, hắn cũng chính là Quảng Lực đại chí tôn về sau. Vậy ta có nên thừa dịp bây giờ trực tiếp xử lý hắn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận