Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2092. Lại bị chặn đường

“Ta có thể hỏi một chút, ngươi thu thập nhiều đan dược như vậy, cuối cùng muốn làm gì sao?” Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được hiếu kỳ, vẫn hỏi ra.
Đạo sĩ áo lam đáp: “Đương nhiên là tinh luyện linh khí trong đó, luyện chế thần đan tuyệt thế, sau khi sử dụng trực tiếp phi thăng thành tiên, rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.”
“Đồ ngu ngốc, ngươi mơ mộng quá rồi.” Hạ Thiên hơi khinh thường: “Trên thế giới này căn bản không tồn tại loại đan dược ấy, hơn nữa ngoại trừ ta, cũng không có bất kỳ phương pháp nào có thể đề thăng tu vi người khác trong nháy mắt.”
Đạo sĩ áo rõ ràng không thể nào tin Hạ Thiên được, chỉ là suy nghĩ khổ cực thu thập Đan Dược sơn đã không còn, lười nói gì đó.
“Đạo trưởng, hắn là thần y, đối với phương diện đan dược này, chắc chắn hắn sẽ không nói lung tung.” Ninh Nhụy Nhụy thay Hạ Thiên giải bày: “Dùng nhiều thời gian vô ích để thu thập đan dược, còn không bằng đi thử những phương pháp khác xem.”
Đạo sĩ áo lam có chút không thích nói: “Các ngươi biết cái gì, nhưng ta là người theo môn phái đan dược, luyện chế Phi Thăng đan là bí pháp môn phái chúng ta đời đời truyền lại, không thể nào là giả.”
Ninh Nhụy Nhụy biết khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ là hỏi thêm một câu: “Mới vừa rồi không phải ngươi hiểu lầm chúng ta là người nào khác chứ?”
“Đúng vậy, gần đây có một nhóm người, luôn ngấp nghé bảo bối lão đạo thu thập trăm năm này, thường xuyên dùng đủ loại thủ đoạn đến đây thăm dò.” Đạo sĩ áo lam có chút nhức đầu nhíu chân mày một cái: “Cũng được, hôm nay gặp các ngươi, ta tặng những vật kia cho ngươi là được.”
“Điều đấy không cần.” Ninh Nhụy Nhụy khoát tay cự tuyệt: “Ngươi vẫn tự mình giữ đi.”
“Ta không thể giữ được, cũng không muốn canh chừng tiếp.” Đạo sĩ áo lam lắc đầu: “Ta nhìn ra, hai người các ngươi là người tu tiên chân chính, rất có thủ đoạn, nếu như các ngươi không muốn, có thể giữ bảo vật giùm ta được không. Một ngày kia, nếu các ngươi có thể ra ngoài, giúp ta đưa đến núi Chung Nam không?”
Ninh Nhụy Nhụy không trực tiếp đáp ứng, chỉ là vừa cười vừa nói: “Sao ngươi xác định chúng ta có thể đi ra?”
“Lão đạo không xác định các ngươi có thể ra ngoài hay không, nhưng mà ta không ra được.” Đạo sĩ áo lam thở dài, cúi đầu với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Làm ơn giúp lão đạo chuyện này.”
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy còn nghi ngờ, không dám tùy tiện đáp ứng: “Nên nói thế nào?”
“Bởi vì hắn sống không được mấy ngày nữa.” Hạ Thiên thuận miệng nói. Đạo sĩ áo lam kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Xem ra vị tiểu tiên sinh này đúng là thần y, thời gian của lão đạo không còn nhiều, vốn định đánh cược lần cuối trong mấy ngày nay, nếu như có thể luyện thành công Phi Thăng đan trong truyền thuyết, tất cả đều dễ nói. Không thể mà nói, vậy thì chỉ có thể...”
“Không phải ở đây có rất nhiều đan dược kéo dài tính mạng sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhớ tới lần trước gặp phải bọn người Viên Văn Ngạn, hình như bọn hắn sống được rất lâu.
Đạo sĩ áo lam cười khổ một tiếng: “Một trăm năm lão đạo bị nhốt ở chỗ này. Đúng là đan dược ở nơi đây có thể kéo dài tính mạng, nhưng cũng có hạn chế, đó chính là công dụng giảm dần từng năm, đến một trăm năm, vậy thì hoàn toàn vô dụng.”
Đại khái Ninh Nhụy Nhụy có thể hiểu được sự nóng nảy của đạo sĩ áo lam vừa nãy, cây cỏ cứu mạng bị người ta phá hủy, nổi lên sát tâm thì có thể hiểu được.
“Cho nên, các ngươi có thể thay lão đạo hoàn thành tâm nguyện cuối cùng được không.” Đạo sĩ áo lam trịnh trọng làm một đại lễ với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Lão đạo cầu các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy không nhìn được người ta cầu mong giúp đỡ, huống chi là một lão đạo sĩ sắp chết, thế là gật đầu một cái: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
“Lão đạo rất mang ơn hai vị.” Đạo sĩ áo lam lại cúi đầu, lập tức chạy chậm đến chỗ xa, lấy ra một cái bao vải màu xanh, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu các ngươi muốn, lão đạo tặng vật này cho các ngươi. Nếu như không muốn, vậy thì giúp lão đạo đưa tới núi Chung Nam, nói tiểuu đệ tử Cát Canh Phong thẹn với lời dạy bảo của tổ sư.”
Ninh Nhụy Nhụy nhận bao vải, nghiêm túc đáp: “Nhất định sẽ đưa đến.”
“Được. Các ngươi đi đi.” Đạo sĩ áo lam hít sâu một hơi, nâng người lên, vuốt chuôi đao: “Vốn định tặng đao này cho các ngươi, đáng tiếc ta vẫn không nỡ, muốn giữ nó làm vật bồi táng duy nhất của lão đạo. Xin hai vị thứ lỗi.”
“Nói nhảm còn chưa xong sao?” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn được nữa: “Cái đao rách kia tự ngươi giữ thì giữ lại thôi, cho chúng ta cũng trực tiếp ném đi.”
Đạo sĩ áo lam chắp tay: “Còn chưa biết tên hai vị ân nhân, cho lão đạo ở dưới suối vàng có thể phù hộ các ngươi một hai phần, xem như có ý báo ân.”
“Ta tên là Ninh Nhụy Nhụy, hắn là Hạ Thiên.” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp nói tên ra: “Báo ân gì đó coi như xong, lúc trước chúng ta thật sự hủy đi tia hi vọng cuối cùng của ngươi.”
“Hy vọng xa không với tới, phá vỡ cũng tốt.” Đạo sĩ áo lam cảm khái lắc đầu: “Ta có thể không có vướng víu mà đi, xin mời hai vị, lão đạo không tiễn xa.”
Ninh Nhụy Nhụy bái đạo sĩ áo lam một cái, bây giờ, mới quay người chầm chậm rời đi với Hạ Thiên.
Đi hơn một giờ, Đan Dược sơn bị phá hủy dần dần biến mất trong tầm mắt, vài bóng người từ mỗi nơi chui ra, chặn đường đi Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Hai vị chớ vội đi.” Đứng ở giữa đường chính là nữ nhân quần màu lục tóc dài tới eo, cười nhẹ nói: “Đầu tiên để lại đồ vật lấy được từ chỗ lão đạo sĩ đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng hỏi lại: “Nếu ta không làm?”
“Vậy càng dễ làm.” Nữ nhân mặc váy màu xanh nói với mấy người khác: “Giết người, lấy đồ vật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận