Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3118: Ở trên trời ta cũng vô địch

Một quyền này giống như nhận lấy lực cản vô biên.
Đánh ra khoảng cách một tấc đều vô cùng tốn sức, đồng thời cứ tiến một tấc, phạm vi mấy thước mặt đất đều sẽ bị chấn động nổ tan tành.
Giống như dưới chân núi có một con cóc đang thổi hơi, thổi ngọn núi đến lắc lư, dường như lúc nào cũng có thể thổi tan thành bụi đá.
“Quyền pháp không tệ, còn có khí tức của dị giới, không giống quyền pháp trên trái đất.” Hạ Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không vội vàng ứng chiêu, cũng không tiến lên ngăn cản, vẻ mặt vẫn thản nhiên, thậm chí còn bình luận quyền pháp của Phong Thiên Vương.
Khi nắm đấm đánh ra được ba tấc, quyền phong lập tức biến thành một cơn gió xoáy vô hình. Vô số gió lốc từ trong lòng đất chui ra ngoài, tiếng nổ bên trong lòng đất càng thêm mãnh liệt.
“A!”
Một quyền mới đánh ra được một nửa, cả người Phong Thiên Vương không đỡ nổi trọng áp, ngũ tạng đều nát, thất khiếu chảy máu không thôi.
“Đánh không được thì cũng đừng miễn cưỡng dùng.” Hạ Thiên ngáp một cái, hời hợt nói: “Cho dù đánh tới, nó cũng vô dụng đối với ta, cần gì chứ.”
“Đi chết đi cho ta.”
Phong Thiên Vương nghiến chặt răng, liều mạng từ bỏ nửa người, cuối cùng đánh ra được một quyền.
Oành.
Một quyền đánh ra, toàn bộ thiên địa chợt yên tĩnh trở lại.
Giữa không trung không hề có tiếng gió.
Con ngươi Hạ Thiên hơi thay đổi. Hắn nhìn thấy vô số thứ không an phận chôn giấu bên dưới điên cuồng phun trào, hội tụ, dung hợp, bộc phát, thế không thể đỡ.
Đỉnh núi vỡ ra, vô số luồng gió giống như thủy triều phun ra ngoài, sau đó hội tụ giữa không trung, càng lúc càng lớn, luồng gió cuối cùng thậm chí còn muốn lớn hơn cả ngọn núi.
Mây trên trời cũng bị chi phối, nặng như dầu hắc, chậm rãi hạ thấp xuống.
Nhất thời, người ta có cảm giác như trời muốn sập xuống. Toàn bộ người Nam Cương đều bị cảnh tượng này chấn trụ, hoảng sợ không chịu nổi.
“Ha ha ha, Hạ Thiên, một khi Thần Phong Quyền được thi triển ra, không ai có thể chống đỡ được.” Nửa người Phong Thiên Vương đã bị thiêu khô, nhưng khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười ngang ngược: “Trừ phi ngươi thật sự là thần tiên, bằng không, ngươi nên ngoan ngoãn đi chết đi.”
“Uy lực có thể được xem là mạnh, nếu chống đỡ, nhất định sẽ bị thương, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.” Nét mặt Hạ Thiên cũng chẳng có gì thay đổi, thuận miệng bình một câu: “Từ lúc ngươi đánh ra một quyền, đến khi quyền kình bộc phát, chính giữa còn có ba giây bị trì hoãn. Đây chính là sơ hở trí mạng.”
“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm sao phá.” Phong Thiên Vương lạnh giọng phản bác: “Còn thừa lại hai giây, không, một giây, ha ha, không còn kịp nữa rồi. Hạ Thiên, ngươi nhất định phải chết.”
Hạ Thiên ung dung đưa tay lên, giữa ngón tay sáng lên một quỷ châm hoa văn, chậm rãi điểm về phía trước, băng hỏa linh khí lập tức thông qua ngân châm điểm phá hư không: “Định cho ta.”
“Ngươi cho rằng ngươi là Tôn hầu tử sao, lại còn định? Định cái gì mà định?” Phong Thiên Vương giễu cợt: “Cho dù ngươi có Định Thân Thuật, vậy thì thế nào? Đây chính là phong thế, ngươi hoàn toàn không định… Sao?”
Trong không khí, chẳng biết từ lúc nào bỗng nhiên tràn ngập một luồng hơi nước mỏng nhạt.
Gió lốc bàng bạc đáng sợ đã ngừng lại, giống như bị kềm chế, một lần nữa chui vào trong lòng đất, biến mất chẳng thấy đâu.
“Cái này…”
Phong Thiên Vương kinh hãi mở to mắt, hai mắt vô thần, cơ thể run rẩy không cách nào ức chế: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ hay là thần?”
“Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong vô địch thiên hạ.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn Phong Thiên Vương: “Ta bổ sung thêm một câu, cho dù ở trên trời, ta cũng vô địch.”
“Không thể nào.” Phong Thiên Vương giống như điên dại: “Quyền pháp này là do cung chủ truyền cho ta. Nàng ấy có nói qua đây chính là công pháp tiên gia chân chính, làm sao ngươi có thể dễ dàng phá giải như thế? Ngươi nói đi, nói thật rõ cho ta. Ta có thể thua, nhưng không thể thua một cách không thể hiểu được như vậy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có nhiệm vụ giải thích cho ngươi. Thua thì chết, nói lời vô dụng làm gì.”
“Không, ta không chấp nhận được, tuyệt đối không thể… phốc!” Phong Thiên Vương điên cuồng gào thét, bỗng nhiên há miệng phun ra mấy vạn con côn trùng quỷ dị. Đa số chỉ to bằng mũi kim. Sau khi phun ra những thứ này, hắn ta ngã ầm xuống đất, cơ thể trong nháy mắt bị gió thổi tan.
Đám côn trùng quỷ dị màu trắng vừa thoát khỏi cơ thể của Phong Thiên Vương, đã cùng nhau bay đến chỗ Hạ Thiên, dường như muốn tìm Hạ Thiên làm túc chủ cho chúng.
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên chán ghét nhìn đám côn trùng, ngân châm điểm ra: “Muốn chết thì đến thử một chút.”
Đám côn trùng quỷ dị màu trắng giống như nghe hiểu tiếng người, lập tức giật mình. Khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Thiên, bọn chúng liền quay đầu bay về nơi khác.
Mây giữa không trung trong phút chốc được Định Hải Thần Châm hấp thu sạch sẽ.
Toàn bộ Nam Cương lại trở nên tinh không vạn lý, giống như dị tượng vừa rồi chưa từng tồn tại qua.
Không ít người chụp lại dị tượng vừa rồi, đăng lên trên mạng, dẫn đến náo động không nhỏ.
Tuy nhiên, mấy lời bàn tán trên mạng cũng nhanh chóng biến mất, cũng không gây nên tiếng vang quá lớn.
Bởi vì dân mạng bị mấy vụ drama của ngành giải trí thu hút ánh mắt, mấy chuyện tự nhiên như thế này chẳng người nào chú ý.

Lúc này, Y Tiểu Âm không có trong cuộc lại gặp phải phiền phức không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận