Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2592: Chẳng lẽ cầm nhầm kịch bản rồi sao?

Vân Tiểu Minh có chút buồn cười nói: “Tiểu Thuần à, ngươi đừng suốt ngày nghĩ mấy việc thái quá như thế, bây giờ là xã hội pháp chế, coi như thật sự có loại chuyện đấy thì cũng rất hiếm gặp.”
“Tiểu Minh ca, ngươi nói sai rồi.” Thạch Thuần chỉ Hạ Thiên. “Chỉ cần chỗ có anh rể thì sẽ xác suất xảy ra chuyện sẽ cao đấy, thậm chí còn không trượt phát nào.”
“Ha ha, được rồi, ngươi vui là được.” Vân Tiểu Minh cười cười, lắc đầu không cho rằng là thế, nhận định Thạch Thuần chỉ đang nói đùa.
“Bộp!”
Một tiếng động vang lên, hóa ra lại là khách ở bàn bên đập vào bàn, sau đó hắn hùng hổ đứng dậy đi đến trước bàn của đám Thạch Thuần, giận dữ gầm lên: “Ta đã nhịn rất lâu rồi, thật sự không nhịn nổi nữa, cho nên ta muốn…”
“Cuối cùng cũng đến rồi?” Gương mặt xinh xắn của Thạch Thuần đỏ lên hưng phấn, liếc mắt nhìn người mới đi qua, lớn lên cao lớn thô kệch, gương mặt dữ tợn, tuy mặc đồ tây nhưng vừa nhìn là biết ở đáy xã hội, đây chắc chắn là phản diện ông trời ban cho nàng để vả mặt, nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
“Câm miệng, ngươi khỏi muốn đi!” Thạch Thuần đập bàn, chính trực nói: “Chúng ta sẽ không khuất phục đâu, ngươi có chiêu gì thì cứ ra hết đi.”
Nam tử mặc đồ tây ngơ ngác nhìn Thạch Thuần, lúc lâu sau mới nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, vị này có phải là thầy Vân Tiểu Minh trong đoạn video nói về phổ pháp hay không, ta muốn tìm hắn xin chữ ký.”
“Hả, ký, ký tên?” Thạch Thuần ngơ ngác nghiêng đầu.
“Xin chào, ta là Vân Tiểu Minh của khoa giáo pháp luật tại đại học Giang Hải.” Vân Tiểu Minh mỉm cười với nam tử hung tợn kia, “Ngại quá, đây là em gái của ta, vừa nãy nàng không dọa ngươi chứ.”
Nam tử gương mặt dữ tợn lập tức hóa thành sùng bái, còn lôi ra một cuốn note từ trong ngực: “A, ngươi quả nhiên là Vân lão sư, ta là fan của ngươi đấy, thường xem video dạy học của ngươi, mặc dù ta không học pháp luật, nhưng bài giảng của ngươi thật sự rất thú vị.”
“Mời ngươi ký tên.”
Vân Tiểu Minh dứt khoát ký tên cho nam tử kia, sau đó cười nói chuyện mấy câu.
Thế là nam tử mặc tây trang vui vẻ quay về chỗ ngồi của hắn.
“Tiểu Minh ca, chuyện gì thế, từ khi nào ngươi có fan rồi?” Thạch Thuần vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Vân Tiểu Minh có chút ngại ngùng cười nói: “Thật ra do trường học sắp xếp để chúng ta ghi hình video bài giảng, đăng lên một số nền tảng video, có thể vì ta giảng cũng được nên nửa tháng đã tăng 500000 fans, đương nhiên so với La lão sư ở hình pháp ta vẫn kém rất xa.”
“Được.” Thạch Thuần thở dài, phản diện trong tưởng tượng của bản thân quả nhiên lại bị hẫng mất, ai mà ngờ được một nam tử trung niên cao lớn, vẻ mặt hung tợn vậy mà sẽ xem video bài học công khai của Thương Pháp: “Nhân vật phản diện độc quần của ta bao giờ mới xuất hiện thế, không dễ gì có thời gian ở cùng anh rể, lẽ nào chẳng xảy ra việc gì ư, lãng phí vô ích rồi sao?”
“Nếu như ngươi muốn xảy ra chuyện thì không cần chờ phản diện gì đó, ta có việc thú vị hơn này.” Lúc này cuối cùng Hạ Thiên cũng ăn xong, hắn lười biếng ợ hơi một cái, rồi ngả ra sau.
“Ấy, anh rể, ngươi háo sắc quá đi.” Thạch Thuần ghét bỏ liếc Hạ Thiên, “Tục ngữ có câu ấm no nghĩ ngân dục, ta không muốn cứ thế bị ngươi ăn tươi nuốt sống đâu.”
“Ngươi không đánh phản diện cho ta, cũng không vì ta tiêu diệt một gia tộc, càng không cùng ta xem sao trời, từ thơ ca nói về triết lý của cuộc sống.”
“Thuần nha đầu à, ngươi mơ nhiều quá rồi đấy.” Hạ Thiên bĩu môi: “Nếu như ngươi muốn chơi thì có thể đến núi Chung Nam với ta, ở đó có đại hội Ẩn Tiên gì đó, ngươi muốn phản diện gì nắm cái là được một đống.”
“Không đi.” Thạch Thuần nhăn mũi, “Ta còn có việc khác phải làm, thật sự cho rằng ta rảnh hả.”
“Ta chỉ có thể ở cùng ngươi hôm nay thôi, tối phải về nhà.”
Ăn xong bữa cơm, Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung quay về Giang Hải, Thạch Thuần dẫn Hạ Thiên đi dạo trên phố.”
“Hôm nay ta phải tìm ra kẻ phản diện mới được, bằng không lòng ta sẽ không yên.”
Thạch Thuần vẫn canh cánh trong lòng khi bản thân không có nhân vật phản diện nào để tăng thêm cảnh quay, “Anh rể, ngươi cũng tích cực chút đi, đây là hồi ức của cả hai chúng ta tạo ra, sau này chúng ta già còn có đề tài nói chuyện.”
“Đầu tiên, chúng ta sẽ không già.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Thứ hai chúng ta sẽ không có đề tài chung gì cả, nếu không phải ngươi trở nên xinh đẹp, lại còn là em gái của Thanh Vân tỷ, thì ta đã sớm cho ngươi một trận rồi.”
“Đáng tiếc ghê, ta lại xinh đẹp như thế, trời sinh cả đấy, ngươi đâu thể làm thế.” Thạch Thuần vẻ mặt khoa trương xoay một vòng, pose kiểu xinh lung linh, “Nói thật thì anh rể à, ngươi không muốn có một hồi ức đặc biệt với ta sao?”
Hạ Thiên còn chưa trả lời, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói hèn mọn: “Tiểu mỹ nữ, hắn không muốn có hồi ức đẹp với ngươi nhưng anh trai muốn nha, chi bằng ngươi theo ta đi.”
Thạch Thuần quay đầu lại, người tới vẻ mặt lưu manh, vừa hóa trang vừa nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, trời nóng còn mặc quần da, sau lưng còn có thanh niên đầu tóc bông lông, đúng là bản sao của nhân vật phản diện thông thường.
“Ối dồi ôi, ông trời cuối cùng cũng nghe thấy tiếng lòng của ta rồi.”
Thạch Thuần nhất thời hưng phấn không thôi, nói với tóc vàng kia: “Làm nhanh chút đi, nói hết lời thoại của ngươi ra, phải mạnh vào chút, càng hung tợn càng tốt, càng kích thích càng tốt, đừng giấu diếm gì, lời nói bình thường không dám nói cứ nói ra.”
Tóc vàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, lẽ nào mình cầm nhầm kịch bản rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận