Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2246. Thiên Cung?

"Anh rể, ngươi là dự định đêm nay ở chỗ ta, hay là trở về bồi Thanh Thanh tỷ ngủ?" Thạch Thuần rút ra thẻ phòng, thời điểm vừa quét qua cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên một chút, cười hì hì mà hỏi.
Hạ Thiên không có phản ứng gì đặc biệt, hơi có chút bất mãn nói: " Nếu ngươi chơi đủ rồi, ta hiện tại phải đánh ngươi. Nếu như ngươi còn chưa có chơi chán, chơi tiếp cũng được, dù sao hiện tại ta cũng rất nhàm chán."
"Anh rể, lời này của ngươi có ý nghĩa khác nha." Thạch Thuần làm ra dáng vẻ sợ hãi, trên khuôn mặt là bộ dáng vô cùng đáng thương, "Ngươi sẽ không thật sự làm cái gì đó với ta chứrất sợ hãi đó."
Hạ Thiên nhếch miệng: "Đừng giả bộ, ngươi căn bản hoàn toàn không sợ."
"Quả nhiên đều không thể gạt được anh rể cái gì."
Thạch Thuần thè lưỡi, lập tức mở cửa phòng ra, một bước liền nhảy vào, xoay người hướng Hạ Thiên mở ra hai tay: " Hoan nghênh đi vào gian phòng của thiếu nữ xinh đẹp."
Hạ Thiên vẫn đứng không nhúc nhích, hơi có chút khó chịu nói: "Nếu biết lừa ta không được, vì cái gì còn muốn làm loại chuyện nhàm chán này."
"Anh rể, ngươi đang nói cái gì vậy?" Thạch Thuần trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, "Quỷ nhập vào ngươi à, nói chuyện thật kì quái."
"Ta chính là Hạ Thiên, trên đời này không ai có thể lừa ta được." Hạ Thiên lười biếng đánh ngáp một cái, "Nếu như không phải ta bây giờ ta đang rất nhàm chán, ta đã sớm động thủ đánh ngươi rồi."
Thạch Thuần giật mình mấy giây, bỗng nhiên thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là biểu tình nghiền ngẫm suy tư: "Ngươi khi nào thì phát hiện ra?"
"Đó căn bản không cần phát hiện." Hạ Thiên nghiêm túc nói, "Trên đời không ai có thể lừa gạt được đôi mắt của ta."
"Ta không tin."
Thạch Thuần lùi lại hai, ba bước nhỏ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường, "Ta tự nhận là mình không có bất kỳ sơ hở nào, từ Vọng Cảng đến Giang Hải, lại từ Giang Hải đến Đế Kinh mặc kệ là người nhà của nàng ta, hay bạn thân của nàng ta, đều không có phát hiện ra bất kỳ điểm khác thường gì, hoàn toàn coi ta như Thạch Thuần thật vậy."
"Bọn họ không phát hiện ra, đó là vì bọn họ là đồ ngốc." Hạ Thiên dùng giọng tùy ý nói: "Ta không phải là đồ ngốc, ta là Hạ Thiên, thật chính là thật, giả chính là giả, không ai có thể lừa gạt ta."
"Ngươi thật sự lợi hại như vậy sao?" Thạch Thuần cũng nghĩ không ra được mình lộ ra chân tướng ở chỗ nào, chỉ có thể cho rằng trực giác của Hạ Thiên thực sự kinh người: “Ta đã bị ngươi phát hiện, vậy ngươi dự định xử trí ta như thế nào?"
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: "Nhân lúc ta còn chưa có tức giận thì ngươi nên lộ ra nguyên hình đi, ta rất không thích người khác giả mạo nữ nhân của ta, cho dù là nữ nhân tương lai."
"Việc này không dễ đâu."
Thạch Thuần lắc đầu, hơi có chút khổ não nói ra: "Thuật dịch dung mà ta cũng không phải loại bình thường, ta đã bôi lên đó một loại bí dược, sau khi biến thành bộ dáng người khác, trong vòng ba ngày sẽ không có cách nào khôi phục hình dáng của mình."
"Ai nói không có cách nào." Hạ Thiên trực tiếp đâm một châm.
Thạch Thuần còn muốn tránh, kết quả phát hiện thân thể của mình vậy mà không động đậy được, chỉ có thể mặc cho Hạ Thiên kim đâm vào đầu nàng.
Chỉ một giây đồng hồ, Hạ Thiên liền thu hồi ngân châm.
"A?"
Thạch Thuần lập tức cảm giác được giống như có đồ vật gì đó từ trên mặt của mình bong ra từng mảng, thân thể lập tức trở nên phình ra, rất nhanh liền khôi phục hình dạng lúc đầu là một nữ lang trẻ tuổi có dáng vóc nóng bỏng.
"Quả nhiên rất có bản lĩnh."
Nữ lang trẻ tuổi môi đỏ hé mở, cười tán dương: "Châm pháp này quả nhiên thần kỳ, so với Y Tiêu âm mà nói còn lợi hại hơn."
Hạ Thiên liếc mắt một chút, nhìn xem nữ nhân này: "Ngươi biết vợ Y Y?"
"Đương nhiên biết, hơn nữa còn quen biết từ nhỏ nữa.”
Nữ lang trẻ tuổi cười ha ha, bắt chéo hai chân đầy đặn thẳng tắp, "Ta tự giới thiệu một chút, ta tên Ứng Hiểu Nguyệt, trước kia cũng là đệ tử âm Y Môn, hiện tại thuộc về một tổ chức gọi là Thiên Cung, là phó môn chủ của phân nhánh Nam Thiên Môn."
"Thiên Cung?" Hạ Thiên ngược lại nhớ tới trước đó cái tên Tiêu Lăng Phong tự nổ mình đã từng tự xưng là đến từ nhà họ Tiêu ở Thiên Cung, có điều hắn không có nửa điểm hứng thú với tổ chức Thiên Cung hay Địa Cung gì đó: "Nói thẳng ra tìm ta có việc gì, không có lý do thích hợp, ta sẽ đánh ngươi."
"Ngươi rất thích đánh nhau sao?" Ứng Hiểu Nguyệt nheo nheo lông mày mảnh, nghiền ngẫm mà nhìn Hạ Thiên, nói: "Ngươi luôn hơi một tí là muốn đánh người, ngoại cách này ra, ngươi không thể dùng cách khác để giao lưu với người khác sao?"
"Ta không cần giao lưu với những người ngu ngốc như các ngươi."
Hạ Thiên bĩu môi, hững hờ nói: "Hoặc là các ngươi nói thật với ta, hoặc là ta đánh cho đến khi ngươi nói ra sự thật."
Ứng Hiểu Nguyệt nghe vậy, nhẹ gật đầu: "Ngươi đúng là có thực lực này, chí ít ta hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi. Chẳng qua là, trên thế giới này còn có mấy người, thực lực vượt qua tưởng tượng của ngươi, ngươi tuyệt đối đánh không lại."
"Trên thế giới không tồn tại người có thể đánh bại ta." Hạ Thiên một mặt tự tin, "Ta là Hạ Thiên thiên hạ đệ nhất, cũng là Hạ Thiên vô địch thiên hạ."
"Nếu đúng thật là như thế, vậy ta tìm đối thủ cho ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt hài lòng nở nụ cười, "Ta đang muốn nhờ ngươi đi giết một người."
Hạ Thiên từ chối thẳng thừng: "Không giúp, không hứng thú."
"Nếu như đây cũng là thỉnh cầu của Y Tiêu âm thì sao?" Mày Ứng Hiểu Nguyệt khẽ cong lên: "Nếu như không giết người kia, vợ Y Y của ngươi rất nhanh sẽ chết, ngươi vẫn không muốn giúp sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận