Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2218. Không phải là con gái của ngươi chứ

“Ngươi muốn làm gì?” Nữ nhân trẻ tuổi nhìn thấy Hạ Thiên lấy ra ngân châm, đang muốn đâm vào đầu nàng, lập tức dâng lên một dự cảm không ổn, đưa tay vào ngực lấy ra lưỡi dao mỏng mà sắc bén, nhanh chóng vạch cổ họng Hạ Thiên.
“Ầm!”
Trong nháy mắt nữ nhân trẻ tuổi này bay ngược ra ngoài, trực tiếp từ lầu hai rơi xuống trong đại sảnh lầu một.
“Đại bại hoại, ngươi thật sự rất lợi hại!” Cô bé kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Lại có thể đánh mẹ tới mức không thể đánh trả. Nhưng ngươi sắp thảm rồi, mẹ ta nhất định sẽ gọi người tới giết ngươi.”
Hạ Thiên một tay ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng nhảy một cái từ cửa ra vào của phòng ngủ chính ở lầu hai nhảy vào trong đại sảnh.
Quả nhiên, nữ nhân trẻ tuổi kia đã mất tích, trên mặt đất lưu lại một vết máu nhạt.
“Chắc chắn mẹ đã gọi viện binh, mẹ biết mấy chú lợi hại, hình như đều đang theo đuổi nàng, rất nghe lời mẹ.” Cô bé nhìn dọc theo phương hướng của vết máu, có chút lo lắng nhìn Hạ Thiên: “Đại bại hoại, mặc dù ngươi lợi hại, nhưng chắc chắn đánh không lại mấy chú đó. Chúng ta vẫn nên chạy trốn.”
“Ta sẽ không chạy trốn, cũng không cần chạy, cũng không hứng thú đợi nàng gọi cứu binh gì đó.” Hạ Thiên bĩu môi, trực tiếp đi ra ngoài biệt thự.
Cô bé thấy Hạ Thiên muốn đi, vội vàng đi theo.
Hạ Thiên quay đầu nói: “Này, tiểu cô nương, ngươi đi theo ta làm gì?”
“Ngươi có thể đừng gọi ta là tiểu cô nương hay không, ta có tên riêng đó, ta tên là Tửu Nhi, về phần họ là gì thì ta không biết rõ.” Tiểu cô nương đếm đầu ngón tay tự giới thiệu: “Trước đó họ Tiêu, về sau họ Điền, tiếp đó là họ Lãnh, còn có họ Nhiếp, bây giờ mẹ lại lấy họ là Tiêu.”
Hạ Thiên lại nhìn cô bé: “Nữ nhân ngu ngốc kia không phải là mẹ của ngươi, cũng không có họ Tiêu.”
“Quan tâm nàng làm gì, nàng nói nàng là mẹ ruột của ta, cũng nói nàng họ Tiêu, đương nhiên ta phải tin nàng, như vậy có thể giảm bớt phiền phức.” Tửu Nhi cười hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Ai bảo ta là trẻ con chứ, rời khỏi người lớn thì không có cách nào sống sót.”
Nói xong, Tửu Nhi quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Đại bại hoại, ngươi tên là gì?”
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, nàng vỗ cái đầu nhỏ, có chút hối tiếc nói: “Suýt nữa quên mất, ngươi mới vừa nói tên của ngươi, tên là Thu Thiên gì đó?”
“Tên của ngươi mới là Thu Thiên.” Hạ Thiên nghiêm túc uốn nắn: “Ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên (mùa hè), rất tốt, ta thích Hạ Thiên.” Tửu Nhi nở nụ cười, cẩn thận đi theo sau lưng Hạ Thiên: “Cái đó, đại bại hoại, ngươi thật sự vì bị ta phá điện thoại nên tới đánh ta sao?”
“Đương nhiên là thật.” Hạ Thiên nhìn Tửu Nhi, khó chịu nói: “Dám mắng ta thì đều là người muốn ăn đòn, cho dù ngươi là tiểu hài tử thì cũng không ngoại lệ.”
Tửu Nhi truy hỏi: “Vậy sau khi đánh ta thì sao?”
“Đánh xong thì đương nhiên là tiếp tục về ngủ.” Hạ Thiên trả lời đương nhiên.
“Không phải chứ.” Tửu Nhi có chút khó có thể tin nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ bây giờ ngươi vẫn có suy nghĩ như vậy?”
Hạ Thiên đánh một cái ngáp, nói: “Bây giờ không muốn đánh ngươi, chỉ muốn trở về ngủ bù.”
“Vậy ngươi mang theo ta đi.” Tửu Nhi chỉ mình, cười hì hì nói với Hạ Thiên: “Ngươi đánh mẹ ta chạy, vừa vặn ta không muốn đi theo nàng. Ta làm con gái của ngươi thì sao, sau này ngươi chính là cha của ta!”
“Ta không có con gái, chỉ có một đứa con trai.” Lúc này, Hạ Thiên mới nhớ mình có một người con, nhưng cũng bị nhóm vợ của hắn đưa đến Tiên Vân đại lục, không biết các nàng ở bên kia như thế nào rồi. Sau đó lại nghĩ tới những câu nói mà Dạ Ngọc Mị nói với hắn vào khoảng thời gian trước, nhất là ngưng trệ việc tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm, làm cho tâm tình của hắn hơi mất mác.
“Không phải chứ, ngươi thật sự có con sao? Lớn bao nhiêu? Dáng vẻ đẹp trai hay không đẹp trai?” Tửu Nhi chau mày, có chút chần chờ nói: “Vậy ta phải suy nghĩ một chút, không thể làm con dâu nuôi từ bé của con trai ngươi như vậy được, vạn nhất dáng dấp của hắn không khác lắm với đại bại hoại ngươi, vậy chẳng phải ta sẽ bị thua thiệt sao?”
Hạ Thiên trực tiếp không để ý tiểu cô nương này, cũng lười để ý tâm tư lộn xộn của nàng.
“Đại bại hoại, tại sao ngươi không nói chuyện.” Tửu Nhi như sợ yên lặng sẽ xảy ra chuyện gì đó làm nàng sợ hãi, thế là càng không ngừng nói chuyện, một cái tay còn đang nắm góc áo của Hạ Thiên.
Cứ như vậy, Tửu Nhi đi theo Hạ Thiên tới Triệu gia.
Những cảnh vệ của Triệu gia thấy một cô bé đi phía sau Hạ Thiên thì không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, chỉ là ai cũng không dám mở miệng hỏi.
Chờ lúc Hạ Thiên về tới phòng thì mới phát hiện Triệu Thanh Thanh cũng ở đó.
“Sư phụ, vừa rồi ngươi đi đâu thế?” Triệu Thanh Thanh trở về khi mới làm xong một vài chuyện, còn nghĩ muốn ăn sáng chung với Hạ Thiên, kết quả phát hiện người đã không ở trên giường.
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Đi đánh người.”
Lúc này, Tửu Nhi đi sau lưng Hạ Thiên, thò ra cái đầu nhỏ, nhìn Triệu Thanh Thanh: “Đại bại hoại, tỷ tỷ xinh đẹp này chính là mẹ mới của ta sao?”
“A, cô bé này là ai vậy?” Triệu Thanh Thanh phát hiện sự tồn tại của Tửu Nhi, sau đó trong lòng nàng đập nhanh, vô thức kêu lên: “Sư phụ, nàng không phải là con gái của ngươi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận