Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3740: Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ

“Các ngươi có biết ông ta là ai không?”
Ông chủ quán nướng nhìn thấy Bạch tam gia giống như quả đạn pháo biến mất trong tầm mắt, cả kinh đến mức cằm như muốn rơi xuống đất.
“Không phải ngươi vừa mới nói sao? Đại quản sự bên ngoài của Bạch gia. Trước kia ta cũng đã nghe đến tên của ông ta.” Dương San lạnh nhạt nói: “Một trong tứ đại kim cương dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu. Bởi vì đứng thứ ba cho nên người ta mới gọi ông ta là Bạch tam gia, đúng không?”
“Đã biết mà các ngươi còn giết ông ta?” Ông chủ quán nướng sợ hãi nói: “Đây chính là người của Bạch gia đấy. Đắc tội Bạch gia, các ngươi không sống nổi ở Tuyết Thành này đâu.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Thế chẳng phải ngươi vẫn sống đến bây giờ sao?”
“A…” Ông chủ quán nướng không thể phản bác, một lát sau mới nói: “Nhưng không giống. Ta mai danh ẩn tích, cũng không có xung đột lợi ích với Bạch gia. Lần này, ta bị các ngươi liên lụy chết rồi.”
“Đừng giả bộ nữa.” Hạ Thiên nói: ‘Ngươi muốn mai danh ẩn tích, thế tại sao lại hạ độc trong thức ăn?”
Ánh mắt ông chủ quán nướng lấp lóe: “Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ đấy.” Bên trong ánh mắt Hạ Thiên tràn ngập sự khinh bỉ: “Ngươi cảm thấy chút thủ đoạn này của ngươi có thể qua mắt được ta sao?”
“Được, ta thừa nhận là ta hạ độc.” Ông chủ quán nướng do dự một chút, sau đó nói: “Nhưng cũng không phải nhằm vào các ngươi, cũng vô hại đối với người khác. Độc chính là dành cho tên tiểu tử tóc đuôi ngựa kia, chỉ có hắn ta mới bị trúng độc.”
Dương San không hiểu: “Vì sao? Chẳng lẽ độc của ngươi còn có khả năng phân biệt mặt người?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, hạ độc thôi mà, không cần phải phức tạp như vậy đâu.” Hạ Thiên giải thích cho Dương San nghe: “Tên ngốc buộc tóc đuôi ngựa sẽ ăn những thứ khác rồi mới đến đây, chỉ cần dính độc bên trong tuyết hầu tử thì mới có thể phát tác.”
Ông chủ quán nướng có chút kinh sợ nhìn Hạ Thiên, hoàn toàn không nghĩ đến mưu tính của ông ta lại bị đối phương nhìn thấu.
“Ta nhớ ra rồi.” Dương San cẩn thận suy nghĩ lại: “Bạn gái của tên tóc đuôi ngựa có nói, hắn ta dường như có uống qua linh đan diệu dược của Lăng Tiêu điện, là cái này sao?”
“Đúng, chính là cái đó.” Ông chủ quán nướng gật đầu: “Thuốc đó vốn thuộc về ta. Năm đó, ta gia nhập phái Tuyết Sơn, trở thành đệ tử chính thức, khi chuẩn bị được phát Ngưng Khí Đan, bỗng nhiên có người vu cáo ta tự tiện xông vào cấm địa, sau đó trục xuất ta khỏi tông môn.”
“Mấy năm đầu, ta đã tiếp nhận thực tế. Nhưng mấy ngày qua, tên tiểu tử tóc đuôi ngựa đến quán của ta ăn đồ nướng, trong lúc vô tình đã nhắc đến chuyện đan dược. Chỉ là con nuôi của một quản sự bên ngoài, nhưng lại được một viên đan dược, còn ta thì không.”
Ông chủ quán nướng càng nói càng không cam lòng, ngẩng đầu lên, phẫn uất trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Dương San: “Các ngươi nói đi, điều này có công bằng không?”
“Có công bằng hay không liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta vốn chẳng cảm thấy hứng thú với cố sự của ngươi. Tác dụng bây giờ của ngươi chính là tìm đến đầu nguồn tuyết hầu tử. Bằng không, kết quả của ngươi sẽ giống như tên kia.”
Ông chủ quán nướng ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“Ông chủ, xưng hô như thế nào đây.” Dương San hỏi một câu.
Ông chủ quán nướng do dự một chút, nhưng vẫn trả lời: “Ta tên Trịnh Tự Kỳ, các ngươi gọi ta A Kỳ là được.”
Hạ Thiên nói: “Gọi ngươi là ngu ngốc thì đúng hơn, đúng là ngu xuẩn đến không chịu được.”
“Tùy ngươi.” Trịnh Tự Kỳ lắc đầu, cũng không phản bác.
Lúc này, Dương San nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, bây giờ chúng ta lên núi tuyết sao?”
“Chuyện nhỏ, không cần phải chọn thời gian.” Hạ Thiên nói: “Bây giờ đi thì giải quyết luôn, không nhất thiết phải kéo dài.”
“Chỉ sợ chưa chắc có thể giải quyết.” Trịnh Tự Kỳ lắc đầu nói: “Các ngươi chưa từng đến núi tuyết, hoàn toàn không biết được sự đáng sợ của nó, nhất là khu vực tuyết hầu tử sinh trưởng. Nơi đó âm khí âm u, lúc nào cũng có thể mất mạng.”
Hạ Thiên nói: “Đỉnh núi tuyết không biết ta đã đi qua bao nhiêu lần, còn ở đó chơi một khoảng thời gian với muội muội chân dài, chẳng có nguy hiểm gì cả.”
“Ngươi đúng là… cần chi phải khoác lác như thế.” Mặc dù Trịnh Tự Kỳ cảm thấy Hạ Thiên có chút thực lực nhưng nói tới nói lui thì không đáng tin cậy.
Hạ Thiên cũng lười giải thích với ông ta, một tay ôm eo Dương San, một tay xách cổ Trịnh Tự Kỳ giống như xách cổ chó nhún người nhảy lên, bay cái vèo lên đỉnh núi tuyết.
“Đến rồi.” Hạ Thiên tiện tay quăng Trịnh Tự Kỳ xuống.
“A!” Trịnh Tự Kỳ chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó phát hiện ông ta ngã trong đống tuyết, không khỏi cảm thấy kinh ngạc: ‘Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi là thần tiên?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi có thể cho rằng là vậy.”
“Đúng rồi, ngươi nhất định là tu tiên giả, hơn nữa cảnh giới còn rất cao.” Trịnh Tự Kỳ mở to mắt, bỗng dưng trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Từ nhỏ ông ta đã nghĩ đến việc tầm tiên vấn đạo, cho đến mười hai năm trước mới tìm được cơ hội, rốt cuộc mò được đến phái Tuyết Sơn. Đáng tiếc, vừa có hy vọng gia nhập phái Tuyết Sơn lại bị người ta vu cáo, bị trục xuất khỏi phái Tuyết Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận