Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3564: Ngươi chết thật rồi

“Hạ Thiên, ngươi đứng lại. Muốn giết cứ giết, ngươi đừng sỉ nhục ta.”
Nhiếp Côn Bằng không hiểu lời này của Hạ Thiên là có ý gì, chẳng qua hắn ta cảm thấy mình bị khinh thường. Hắn ta muốn Hạ Thiên cho mình một lời giải thích, tuyệt không muốn tiếp nhận kết quả không rõ ràng này.
Nhưng khi hắn ta vừa mới cất bước đột nhiên sau ót của hắn ta nhói lên, sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, cả người ngã nhào xuống đất.
Không biết qua bao lâu, hắn ta dần dần mở mắt, cảm nhận được có thứ gì đó bên trong cơ thể mình đang trôi đi.
Cũng không biết là máu, là hồn phách hay là cái gì khác.
Hắn ta nghiến răng chống đỡ, đưa tay sờ lên sau ót, quả nhiên sờ được một cây ngân châm.
Hắn ta vô thức muốn rút ra, nhưng vừa mới động đậy, hắn ta lập tức bị một cơn đau nhức đánh tới, cả người hôn mê lần nữa.
Lão đạo sĩ tiến lên đỡ lấy Nhiếp Côn Bằng, hai tay như bay xoa bóp mấy đại huyệt trên cơ thể của hắn ta.
Lúc này, Nhiếp Côn Bằng mới chậm rãi tỉnh lại, đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
“Sau đầu của ngươi có một cây ngân châm cắt đứt mệnh mạch của ngươi.” Lão đạo sĩ giải thích: “Cho nên, ngươi chết thật rồi, hắn không có nói sai.”
“Đúng là nói hươu nói vượn.” Nhiếp Côn Bằng hiển nhiên không tin mấy lời nói hoang đường này, lập tức khiển trách: “Tứ bá gia, bây giờ ta đang còn sống mà.”
Lão đạo sĩ lắc đầu: “Cho nên, châm pháp của hắn thật sự thần kỳ, vượt qua Trương Minh Đà gấp mười lần, cũng có thể gấp trăm lần.”
Ông bổ sung thêm: “Nếu ngươi không tin, ngươi cứ sờ vào huyệt Phong Phủ sau ót.”
“Đây là…” Gương mặt Nhiếp Côn Bằng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay sờ sau ót, quả nhiên sờ được đuôi một cây ngân châm.
Lão đạo sĩ kéo tay của hắn ta, trịnh trọng cảnh cáo: “Đây là Đoạn Mạch Châm, tuyệt đối đừng động vào. Động, ngươi sẽ chết. Tuy nhiên, giữ châm này lại, cuộc sống sau này của ngươi cũng không dễ chịu, ngày nào cũng sẽ tiếp nhận cơn đau kịch liệt. Sống hay chết, ngươi chọn đi.”
Nhiếp Côn Bằng rốt cuộc cũng đã biết câu nói kia của Hạ Thiên là có ý gì.
Hạ Thiên đã giết hắn ta, một ngân châm đoạn mất mệnh mạch của hắn ta.
Nhưng Hạ Thiên nể mặt Nhiếp Tiểu Lý, cũng không trực tiếp rút cây châm ra, lưu lại chút hy vọng sống cho hắn ta.
Cho nên, bây giờ Nhiếp Côn Bằng đang đứng trước một lựa chọn khó khăn.
Hoặc hắn ta dứt khoát rút ngân châm ra, muốn chết sẽ chết, xong hết mọi chuyện.
Hoặc giữ ngân châm lại, nhưng ngày nào cũng sẽ bị cơn đau đớn tra tấn.
Nhiếp Côn Bằng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Từ nhỏ, hắn ta đã cảm thấy mình khác với người khác. Sau khi lớn lên, hắn ta là một anh hùng không sợ đau, không sợ chết.
Nhưng lúc này, hắn ta phát hiện hắn ta không sợ chết như mình đã nghĩ, chỉ là trước kia hắn ta cảm thấy mình không thể nào chết được mà thôi.
Một khi cái chết giáng xuống, hắn ta cũng sẽ sợ, sẽ tiếc mệnh.
Ví dụ như bây giờ, hắn ta lựa chọn giữ lại ngân châm, kéo dài hơi tàn.
Hắn ta cảm kích Hạ Thiên, nhưng cũng hận Hạ Thiên.
Cảm kích Hạ Thiên đã giữ lại một mạng cho hắn ta, đồng thời cũng hận Hạ Thiên đã không giết hắn ta, mà để chính hắn ta đâm thủng giấc mộng anh hùng mà mình tưởng tượng ra.
Nhiếp Côn Bằng thất vọng hỏi: “Tứ bá gia, chẳng lẽ ta đã làm sai? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như thế?”
“Ta không biết.” Lão đạo sĩ lắc đầu: “Nhưng Nhậm Ngự Thiên tuyệt không phải người tốt lành gì, ngươi cam nguyện làm chó cho ông ta, rơi vào kết quả như vậy cũng là do chính ngươi gieo gió gặt bão.”
Nhiếp Côn Bằng nói: “Nhậm tiên sinh đã nói, ông ta muốn làm đại sự để cứu vớt tất cả thương sinh trên trái đất, hy sinh linh mạch Hoàng Sơn cũng là chuyện bất đắc dĩ, càng là hy sinh cần thiết để thành tựu đại nghiệp. Chỉ cần được chuyện, về sau ông ta sẽ dẫn ta đến tinh không vô ngân, tiến vào liên minh tu tiên, nhận biết đại thế giới hạo nhiên.”
“Chỉ là mấy lời nói nhảm lừa con nít.” Lão đạo sĩ lắc đầu: “Tuy nhiên, khi ông ta tìm ngươi, ngươi xác thực vẫn chỉ là một đứa bé. Điều này không thể trách ngươi được. Chỉ có thể nói Nhiếp thị vốn nên có một đạo kiếp, cũng may còn có người đến phá kiếp.”
“Tuy nhiên, điều này cũng chẳng liên quan đến ta.” Nhiếp Côn Bằng im lặng. Một lúc lâu sau, hắn ta thở dài, chậm rãi đứng lên, run rẩy rời đi.
Lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng Nhiếp Côn Bằng đi xa, trong lòng cũng cảm khái vô hạn. Vì một vật như thế, ma tộc đã tính toán Nhiếp gia Hoàng Sơn. Nhiếp gia bọn họ phản kích, nhưng rồi không thể không ngồi nhìn một số thanh niên tài tuấn trong tộc tan biến.
“Cũng may, mấy trăm năm trôi qua, rốt cuộc cũng đã nghênh đón thời khắc cuối cùng.”
“Hy vọng rằng tất cả hi sinh đều đáng giá.” Lão đạo sĩ đưa mắt nhìn lên trời: “Hạ Thiên hẳn là người thiên mệnh. Bằng không, mọi thứ sẽ thua thôi.”
….
Tiên Vân đại lục.
Lam Kinh, đảo Thần Tiên.
Sau khi giải quyết Dã Hỏa Lão Tổ, chúng nữ lần lượt quay về.
Trải qua lần thí luyện bên ngoài, bọn họ cũng đã biết được nhược điểm của mình, đồng thời cũng biết được sự khác biệt giữa thế giới tu tiên và trái đất.
Nhất là tự mình trải qua chiến đấu, các nàng cũng biết được nhược điểm của mình là gì. Kinh nghiệm như thế còn khắc sâu hơn so với người khác một vạn lần.
Ngoại trừ Nguyệt Thanh Nhã, Cơ Thanh Ảnh, Dạ Ngọc Mị vốn là tu tiên giả sinh ra ở Tiên Vân đại lục, những nữ nhân khác của Hạ Thiên hoặc nhiều hoặc ít đều có đủ loại vấn đề.
Cho dù năng lực thích ứng cực tốt như Mộc Hàm, Khôi Nhi, hoặc vốn là người tu hành như Hàm Sương, tất cả đều có những hạn chế, không thể nào phát huy hết sức mạnh của mình một cách tự do và thoải mái.
Cho nên, Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh đã thương lượng với nhau, quyết định giảng giải từng phương diện trong hệ thống tu tiên cho các nàng.
Phía trước thủy hiên có một thác nước, khuấy động bọt nước như tuyết. Bốn phía lại có kỳ hoa dị thảo, hương thơm ngào ngạt.
Chúng nữ hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nằm trong đình trước thủy hiên.
Tuy nhiên, ánh mắt của tất cả đều chân thành nhìn Nguyệt Thanh Nhã, lắng nghe cũng rất cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận